[ Sân đình Nam Thanh Vương Phủ, Vương Đô, An Quốc ]
[ mọi người đang nói chuyện vui vẻ bỗng Thị Vệ Gác cổng của An Thiếu Kỳ chạy vào thông báo ]
Thị Vệ Gác Cổng: Bẩm báo Vương Gia, Vũ phủ cho người đến mời Vũ tiểu thư về phủ, họ nói muốn bài tiệc chiêu đã Vũ Tiểu thư ạ.
An Thiếu Kỳ: Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.
Thị Vệ Gác Cổng: Vâng.
Vũ Thiên Vân: ha~ bày tiệc chiêu đãi ta sao? ta thấy đây là Hồng Môn Yến thì đúng hơn.
[ lúc này mẹ của Vũ Thiên Vân đứng trong góc tường vội vàng chạy lại phía cô, nói với giọng nói yếu ớt, lấp bấp, có chút khàn, vẻ mặt hiện rõ sự sợ hãi, hai tay cứ cầm chặt tay của Vũ Thiên Vân ]
Khương Lan: Con,…con…nhất định, không…không…được đi, bà ta rất độc ác, nhất định…nhất định sẽ giết con mất.
Vũ Thiên Vân: Mẹ à, mẹ đã đỡ hơn chưa? sao mẹ lại ra đây, bây giờ mẹ còn yếu lắm ra ngoài này không tốt đâu.
Khương Lan: Con…con nhất định đừng đi, nguy hiểm lắm.
[ Vũ Thiên Vân cầm tay Khương Lan trấn an bà ấy ]
Vũ Thiên Vân: Mẹ à, mẹ đừng lo con sẽ tự biết ứng phó như thế nào mà. Con nhất định sẽ khiến những người hại mẹ ra nông nổi này sẽ trả giá đắt, mẹ cứ yên tâm.
[ Cô vô tình đụng phải vết thương trên tay Khương Lan, bà ấy đau la lên một tiếng khiến cô chú ý đến ]
Khương Lan: ah…
[ Vũ Thiên Vân lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-menh-tuyet-but/3600956/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.