[ Sân đình Nam Thanh Vương Phủ, Vương Đô, An Quốc ]
[ mọi người đang nói chuyện vui vẻ bỗng Thị Vệ Gác cổng của An Thiếu Kỳ chạy vào thông báo ]
Thị Vệ Gác Cổng: Bẩm báo Vương Gia, Vũ phủ cho người đến mời Vũ tiểu thư về phủ, họ nói muốn bài tiệc chiêu đã Vũ Tiểu thư ạ.
An Thiếu Kỳ: Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.
Thị Vệ Gác Cổng: Vâng.
Vũ Thiên Vân: ha~ bày tiệc chiêu đãi ta sao? ta thấy đây là Hồng Môn Yến thì đúng hơn.
[ lúc này mẹ của Vũ Thiên Vân đứng trong góc tường vội vàng chạy lại phía cô, nói với giọng nói yếu ớt, lấp bấp, có chút khàn, vẻ mặt hiện rõ sự sợ hãi, hai tay cứ cầm chặt tay của Vũ Thiên Vân ]
Khương Lan: Con,…con…nhất định, không…không…được đi, bà ta rất độc ác, nhất định…nhất định sẽ giết con mất.
Vũ Thiên Vân: Mẹ à, mẹ đã đỡ hơn chưa? sao mẹ lại ra đây, bây giờ mẹ còn yếu lắm ra ngoài này không tốt đâu.
Khương Lan: Con…con nhất định đừng đi, nguy hiểm lắm.
[ Vũ Thiên Vân cầm tay Khương Lan trấn an bà ấy ]
Vũ Thiên Vân: Mẹ à, mẹ đừng lo con sẽ tự biết ứng phó như thế nào mà. Con nhất định sẽ khiến những người hại mẹ ra nông nổi này sẽ trả giá đắt, mẹ cứ yên tâm.
[ Cô vô tình đụng phải vết thương trên tay Khương Lan, bà ấy đau la lên một tiếng khiến cô chú ý đến ]
Khương Lan: ah…
[ Vũ Thiên Vân lo lắng hỏi ]
Vũ Thiên Vân: Mẹ à, mẹ làm sao vậy?
[ Vũ Thiên Vân nhìn thấy vết thương mới trên tay, Khương Lan thấy vậy kéo tay áo định giấu đi nhưng Vũ Thiên Vân nhanh tay vạch ra xem xét ]
Vũ Thiên Vân: Mẹ à, rõ ràng hôm trước không có những vết thương này, sao hôm nay lại có thêm mấy vết vậy chứ?
[ Khương Lan vội kéo áo và xoay người đi ]
Khương Lan: à…mẹ…mẹ không sao đâu,…không có gì đâu con đừng lo.
Mộc Phi: À đúng rồi, mấy hôm trước ta có nghe hạ nhân nói là người của Vũ Phủ đến tìm Vân cô nương, nhưng do cô không có ở trong phủ. Lúc này mẹ cô vô tình đi ra, người của Vũ Phủ thấy liền làm khó dễ bà, đẩy bà ấy ngã xuống tay va vào cửa nên bị thương.
Vũ Thiên Vân: Lại là đám người này, đúng là ức hiếp người quá đáng mà. Xem ra Hồng Môn Yến này ta phải đi một chuyến rồi.
[ Vũ Thiên Vân Lập Tức đi vào thay một bộ đồ mới màu trắng đi đến Vũ Phủ. An Thiếu Kỳ thấy cô lướt qua bèn gọi Mộc Tử đi theo hỗ trợ ]
An Thiếu Kỳ: Mộc Tử, ngươi đi chuẩn bị xe ngựa cho cô ấy, đưa cô ấy đi đến Vũ Gia đi.
Mộc Tử: Vâng.
[ Mộc Phi thấy vậy bèn hỏi ]
Mộc Phi: Chủ tử à, để cô ấy đi như vâyu có ổn không?
[ An Thiếu Kỳ uống một ngụm trà rồi bảo ]
An Thiếu Kỳ: Cứ chờ đó mà xem.
[ nói rồi An Thiếu Kỳ quay về thư phòng, tất cả mọi ngưòi cũng rời đi, chỉ có Khương Lan đứng lo lắng nhưng cũng không làm gì được ]
[ CHUYỂN CẢNH ]
[ Vũ Gia, Vương Đô, An Quốc ]
[ Trong sảnh mọi người đang ngồi đông đủ chỉ đợi mỗi Vũ Thiên Vân ]
Mạc Ánh Hồng: Ta kêu ngươi đi mời con ả Vũ Thiên Vân…
[ Mạc Ánh Hồng liếc mắt nhìn Vũ Lão Phu Nhân thấy Lão Phu nhân đang nhìn bà ta nên bà ta sửa lại cách ăn nói ]
Mạc Ánh Hồng: à, con bé Vân Nhi…haha, sao vẫn chưa thấy con bé về vậy?
Hạ Nhân: Dạ bẩm Lão phu nhân, lão gia, phu nhân, nô tì không được vào Vương Phủ gặo trực tiếp, chỉ thông báo cho người gác cổng để họ vào thông báo thôi ạ, một lúc sao họ bảo là tiểu nhân về trước đi chứ không nói gì thêm ạ.
Mạc Ánh Hồng: chậc có chút chuyện cũng làm không xong, đúng là…
[ Mạc Ánh Hồng định nói tiếp nhưng bị Vũ Thiên Vân vừa về đến ngắt lời ]
Vũ Thiên Vân: Xem ra tam di nương rất nôn nóng muốn gặp ta a~, chắc hẳn là người rất nhớ ta rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]