[ Nhà hoang ngoài bìa rừng Thiên lâm, An Quốc ]
Hạ Trác Quân: Vậy thì không cần phiền Vương Gia đâu, Có Vân cô nương là đủ rồi.
Nội tâm Vũ Thiên Vân:" Hai cái người này cứ như có thù với nhau ấy nhỉ?"
Vũ Thiên Vân: ây da Vương gia à, ta cũng muốn đi tham quan thêm, hơn nữa sẵn dịp Điện Hạ đây mở lời ta đi với ngài ấy cũng được mà.
[ Hạ Trác Quân cười mỉm, An Thiếu Kỳ lộ ra vẻ mặt không vui, Vũ Thiên Vân im lặng một hồi thấy có gì không đúng liền nói tiếp ]
Vũ Thiên Vân: à thì…ta và ngài ấy đều không biết rõ nơi đây bằng ngài, chi bằng ngài đi cùng nha? thấy sao?
[ An Thiếu Kỳ ngồi xuống ghế uống trà ]
An Thiếu Kỳ: Nếu như Vân Nhi đã nói vậy thì ta miễn cưỡng đi cùng.
Nội tâm Vũ Thiên Vân: " hẳn là miễn cưỡng ha, rõ ràng là cũng muốn đi mà cứ thích giả bộ"
Vũ Thiên Vân: Vậy thì tốt quá rồi…
[ Đột nhiên ngoài cửa có tiếng động như đang đánh nhau, tiếng binh khí va vào nhau làm mọi người chú ý ]
Vũ Thiên Vân: là tiếng gì vậy nhỉ? giống như có người đang đánh nhau vậy.
Mộc Tử: để ta ra xem thử.
[ mọi người nhìn theo hướng nơi phát ra tiếng động, Mộc Tử chạy gần đến cửa đột nhiên có người bị đá văng vào cửa khiến cánh cửa đổ nát ]
Vũ Thiên Vân: Tình huống gì đây trời?
[ Vũ Thiên Vân nhìn An Thiếu Kỳ rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-menh-tuyet-but/3600941/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.