"Bà ta có thể làm gì?"
Phó Minh Hoa cười lạnh một tiếng, nhắm mắt lại dưỡng thần: "Đến lúc đó gọi ta là được."
Hôm nay đi ra ngoài, lúc ở trong địa bàn vườn nuôi thú Thần Đô của Trịnh Vương, buổi trưa Phó Minh Hoa không có nghỉ ngơi, Giang ma ma khẽ gật đầu, lấy tấm đệm dày đắp cho nàng rồi không nói gì nữa.
Trở lại Phó phủ, Giang ma ma khẽ lay tỉnh Phó Minh Hoa, lại vắt khăn ướt lau mặt cho nàng.
Phó Minh Hoa được Bích Vân đỡ xuống xe ngựa, cách đó không xa Phó Minh Hà đã vào Phó phủ rồi. Nàng ta đi vào cũng không quay đầu lại, cầm khăn che nửa mặt, chỉ còn lại đám người Phó Minh Châu có vẻ hơi lo lắng.
Lúc đến viện của Bạch thị, Phó Minh Hà ngồi ở trên ghế, hai tay ôm mặt, nghiêng đầu, bả vai run rẩy, sắc mặt Bạch thị hơi âm trầm, nhìn thấy đám người Phó Minh Hoa đi vào, thì vỗ mạnh lên bàn gỗ bên cạnh.
"Đã xảy ra chuyện gì!" Bà ta lớn tiếng quát: "Tỷ muội cùng phủ cùng nhau ra ngoài chơi, lại có một người bị thương trở về."
Giang ma ma đứng ở ngoài cửa, nghe tiếng tiếng quát tháo bên trong, không khỏi có chút phẫn nộ, nhưng cũng không thể làm gì.
"Nguyên Nương, ngươi nói đi."
Đám người Phó Minh Châu bị dọa sợ không dám nói gì, Bạch thị chuyển đề tài câu chuyện, ánh mắt dừng lại ở trên người Phó Minh Hoa, mấy người còn lại thấy tình cảnh này, cũng không tự chủ được thở phào một hơi.
"Đến giờ cháu gái cũng chỉ biết nhị muội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-menh-the-gia/1799504/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.