Hoa mai giăng kín hoàng thành. Tuyết trắng phủ lên nhung gấm một màu chu sa. Gió đông giá lạnh đem theo hương thơm man mác khiến lòng lạnh nhạt.
Phu quân ta đem về một tiểu mỹ nhân. Là dáng vẻ thành thục ngây thơ trong sáng, gương mặt vì lạnh mà đỏ ửng, đến cả bàn tay cũng lạnh thấy một phần. Nàng mặc một thân xiêm y liên bạch, đầu cài trâm ngọc, đai thân dáng liễu rủ mỏng manh bất kỳ ai vừa thấy cũng muốn bảo vệ.
Nàng là nói với ta:
“Tiểu nữ là con gái của Bình Thành Vương đất Nguyên. Nay gia cảnh vì phản quân cướp đoạt, không có nơi nào để đi, không có nơi nương tựa để về.”
“May mắn được Thế Quan Vương cứu vớt. Ơn công này cả đời khắc sâu, nguyện làm trâu ngựa vì người mà liều mạng.”
Khi đó, ta một chút cũng chưua từng hoài nghi, một chút cũng không từng lo nghĩ.
Ấn binh phù phu quân cầm trong tay quá gánh nặng.
Bình Thành Vương đem quân quyền giao cho nữ nhi làm tấm kim bài.
Còn nàng ta dùng nó để từng bước, từng bước tiến vào cuộc đời của ta, một chút không cam chịu.
Gió đông thổi theo chiều thiên tử.
Phu quân lật đổ chuyên vị, từng bước cầm binh quyền nhuốm mùi máu tươi.
Ngày phu quân thay bằng Bệ Hạ, ta thành Hoàng Hậu, nàng ta thành Ngọc Phu Nhân. Tam thê tứ thiếp lục cung không thiếu một người.
Nhưng phu quân ta là Hoàng Thượng, ta lấy nguyên do gì để ngăn cản?
Nhưng đại điển sắc phong hương mai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-menh-ta-nam-giu/2940168/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.