Dung Nhi Vân xuống xe ngựa đi trên con đường nhỏ quen thuộc về Dung phủ.
Con đường này đã lâu lắm rồi nàng chưa từng quay trở lại. Kể từ ngày được chính thức tấn phong thành Thế Quan Vương Phi. Đến lúc trở thành mẫu nghi thiên hạ lại không dám quay trở về nơi này.
Vậy mà bây giờ chính bản thân cũng không thể tin được mình lại bước trên con đường này, cảm nhận từng đợt gió xuân tươi mát lướt qua. Gương mặt ngây ngốc tới thẹn thùng của nàng thiếu nữ bây giờ mới chỉ 16 tuổi. Bao nhiêu nét xuân xanh, bao nhiêu vẻ ngây thơ non nớt trên gương mặt cũng không đủ để che giấu đi bản năng tâm hồn đã thay đổi.
Nàng cười. Truyện Trinh Thám
Chính là tự cười bản thân, tự cười thiên mệnh cuối cùng nàng có thể thay đổi.
Phú Nga đi ngay theo đằng sau không biết trên gương mặt tiểu thư là hiện lên cảm xúc gì bất tác theo như ký ức mà lên tiếng:
"Thế Quan Vương thực sự rất có lòng! Biết Tiểu Thư thích hoa đào mới cố tình trồng lên một vườn xuân xanh. Hôm nay bao nhiêu quý nữ thế gia vậy mà..."
Dung Nhi Vân đưa tay bên cạnh ngắt lời.
Ký ức kiếp trước ùa về.
Đúng vậy, cũng vào hôm nay Phú Nga cũng nói như vậy. Lúc đó nàng còn cười thầm trong lòng cũng tự nhiên bản thân hiểu rõ chuyện này.
Lã Sử Hoành mời cả đám người tới thưởng đào chẳng qua cũng chỉ là muốn đổi lấy nụ cười mỹ nhân.
Nhưng thật đáng tiếc đời này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-menh-ta-nam-giu/2940166/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.