"Vương Phi nhà ta dạo này có thật nhiều nhã hứng. Thưởng đào, ngắm mai, đến bây giờ lại xuất hiện trong hội thơ."
Lã Diên Mục tiến lại gần nàng, chút ngữ khí bình thường không tồn tại mà thay vào đó là cảm giác cao hứng muốn giết người.
Hơi thở chạm nhẹ lên vai nhỏ:
"Là ta không để ý Vương Phi rồi! Không biết nàng chính là nhân tài xuất thế ôm một bụng đầy ý thơ."
Rõ ràng là tiến cạnh bên, nhưng giọng nói của hắn lại vang vọng thiếu ý ghé sát tai từng người nơi này mà lớn tiếng.
Trong phút chốc, đám người còn bao quanh Dung Nguyên Thuần bây giờ đã phát giác ra đám người bọn họ mà tiến tới. Thậm chí còn có những văn thi thơ nhân y phục lả lướt, cao cao tại thượng cũng hướng mắt tò mò.
Đám người bắt nạt Dung Nguyên Thuần lên tiếng đầu tiên không kiêng nể:
"Ngươi vừa nói cô ta chính là nhân tài xuất thế?"
Lã Diên Mục lại ôn nhu trong chiếc mặt nạ, khẽ gật đầu.
"Cô ta?"
"Cô ta là cái thá gì?"
"Kỹ nhân phàm phu tục tử lại dám ba hoa? Thấy cô ta ăn mặc loè loẹt như vậy...có phải thứ ôm trong bụng chính là một bồ kỹ tuyệt gường chiếu?"
"Từ bao giờ nơi thanh tịnh tâm hồn như vậy lại bị thứ dơ bẩn này chiếm tiện?”
Dung Nhi Vân liếc đám người mắt đặt dưới mông mà không biết nhìn hừ lạnh một tiếng:
"Ta ăn mặc sao ngươi quản được chắc? Uổng công cho những kẻ mang danh dùi mài kinh sử,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-menh-ta-nam-giu/2940138/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.