Hội thơ được quy thành một hình vuông lớn. Nội dung sáng tác, khí chất đối ngữ hay văn phong gieo vần đều không bó buộc. Chính là tùy thuộc cảm hứng của thi sĩ mà phát triển thành một áng văn bất hủ.
Kiếp trước, nàng cũng không nhớ bên trong này có truyền ra tin tức đặc biệt nào. Cũng không thấy một nhân vật được coi thành thánh thơ, ắt hẳn không có gì đáng quan tâm.
Dung Nhi Vân dựa người vào thành gỗ tre trong căn phong điếu tùy hứng dựng lên cho hội thơ. Gương mặt nhỏ nhắn muốn búng ra sữa có vẻ mệt mỏi mà phóng tầm mắt ra bên kia hàng trúc xanh. Vì phải chuẩn bị từ sớm lên giờ buồn ngủ, lại gió mát hiu hiu khiến tâm trạng càng thêm nhẹ bẫng. Mí mắt cay cay muốn buông bỏ suy tư dâng lên một hàng sương mờ.
“Phu nhân nhà ta có vẻ mệt mỏi?”
Lã Diên Mục tiến sát bên cạnh nàng từ khi nào. Phong cảnh mỹ miều cũng bị nam nhân hương sắc che mất. Sau lớp mặt nạ sợ hãi kia, nàng không còn nhớ hoàn toàn dáng vẻ, nhưng cảm giác thân thuộc hoàn toàn khiến bất giác trái tim khẽ run lên.
Dung Nhi Vân kéo lấy tay áo hắn, lại càng mệt mỏi tựa người:
“Phu quân thật tốt! Biết ta đến nơi này còn cố ý đi theo. Chàng là sợ ta bị mấy nam nhân trắng trẻo bụng một bồ kinh thư kia lừa mất sao?”
“Phu nhân có thể bị lừa?”
“Tất nhiên! Ta cũng là nữ nhi yếu đuối. Nếu như phu quân nói những lời ngon ngọt một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-menh-ta-nam-giu/2940137/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.