Yến tiệc quay lại nhộn nhịp như chuyện khi trước chưa từng xảy ra. Người người nói cười một ánh mắt cũng chưa từng dám chia sang cho Dung Nhi Vân một lần.
Vì thân phận cao hơn, Dung Nhi Vân được xếp ngồi phía trước, cách một hàng ghế sau mới lần lượt là Dung phu nhân Triệu Manh Yến và Dung Nguyên Thuần. Kế tiếp là những nữ nhân thuộc gia tộc thấp hơn, thân phận cự thấp việc xuất hiện không đáng để lọt vào mắt. Nhưng trong đó cũng không ít nữ nhân, trang điểm lòe loẹt, váy vóc xiêm y chiếm cả nửa phần mặt mũi. Những người như vậy chỉ muốn nhân cơ hội may mắn lọt vào mắt Vương Gia nào đó trong nơi này, cho dù có thành thiếp thất cũng coi như đổi đời.
Những người như vậy, cả kiếp trước lẫn kiếp này Dung Nhi Vân đều chưa từng đặt vào tròng mắt.
Bên ngoài truyền lại tiếng bước chân, một vị công công Dung Nhi Vân nàng không nhớ mặt hô lớn tiếng:
“Tuyết Mai Phu Nhân tiến vào yến tiệc!”
“Quận Chúa Tăng Tuệ tiến vào.”
Hoàng Thượng không có Công chúa nên vị Quận Chúa này cũng coi như địa vị khá tốt. Thân sinh đã ngậm thìa vàng, chỉ tiếc tính cách quá mức ngang ngược đều không lọt vào mắt bất kỳ Vương Gia nào.
Tuyết Mai Phu Nhân ngồi trên ghế đỉnh, phóng tầm mắt nhìn xuống dưới, cao cao tại thượng hạ giọng:
“Các vị không cần đa lễ. Yến tiệc hôm nay là để thiết lập nhân tình, còn hành đại lễ như vậy…khiến ta cảm thấy bản thân như đang đè lên gánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-menh-ta-nam-giu/2940103/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.