“Hôm nay Vương gia có chuyện cần ra ngoài sớm?”
Lã Diên Mục vừa tới cửa phủ liền nghe âm thanh dịu dàng truyền tới bên tai.
Người xuất hiện trong canh 5 trước cổng Đoạn Vương phủ không thể vô tình gặp phải. Nhưng hiện tại người đó là Kim Thiết Vương phi, cũng không có điều gì quá mức khó hiểu.
Chỉ là dạo gần đây, ngoại trừ Lã Diên Mục hắn thường xuyên ra khỏi phủ thì Dung Nhi Vân cũng không mấy phần an tĩnh làm một Vương Phi sau rèm.
Lã Diên Mục tiến lại bên Dung Nhi Vân, một thân cao lớn che khuất hoàn toàn tầm mắt của lại nhẹ nhàng cởi bỏ áo choàng mặc cho nàng:
“Vương Phi! Lần sau đừng ra ngoài sớm như vậy kẻo lạnh!”
“Được!”
“Vương Phi mau về phòng nghỉ ngơi. Sau khi xong việc rất nhanh sẽ quay lại!”
“Vương gia nhớ cẩn trọng! Đừng quá sức kẻo ta sẽ đau lòng!”
Dung Nhi Vân theo bản năng nói như vậy lại không ngờ trong ánh trăng còn mơ hồ chiếu rọi nàng lại thấy gương mặt thoáng chút thất thần của hắn. Bàn tay đang khoác áo trong nửa nhịp hơi thở khẽ khựng lại, bốn mắt nhìn nhau nhất thời không ai lên tiếng.
Lã Diên Mục leo lên lưng ngựa. Anh tuấn soái khí ngang nhiên phóng xa tầm mắt. Hơi ấm từ áo choàng còn truyền lại mùi cỏ hương bài rất riêng. Mùi hương của nam nhân trong chiến trường tàn khốc, mùi hương của đất trời pha trộn với khói lửa, vừa ngọt ngào lại vừa hùng tráng.
“Vương Phi! Người bị bệnh sao? Mặt người đỏ bừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-menh-ta-nam-giu/2940098/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.