Phú Nghi từ lần hầu Dung Nhi Vân đến Đoạn Vương Phủ liền biết bản chất thực sự của tiểu thư nhà mình không đơn giản, cũng không mềm mại mỏng manh giống như gương mặt ngây thơ. Nhưng hắn càng tiếp xúc về sau càng cảm thấy đại tiểu thư nhà Dung phủ quá mức thâm sâu lạnh lùng.
Nàng ta có thể cứu người. Có thể cứu Vân Cẩn kia trong đám người bịt mặt không quen biết, không dàn dựng, trong tư thế hiên ngang có thể giết kẻ đối địch bất kỳ lúc nào.
Nhưng nàng ta lại lạnh lùng tới mức, đưa Vẫn Cẩn tới đại phu. Nhưng không phải chữa bệnh cho hắn mà để đảm bảo, những vết thương kia một thời gian dài khó thể lành, chỉ cần chừa lại cho người một hơi thở, không chết.
Phú Nghi ngồi trước xe ngựa, thong dong mang theo 2 người, một bệnh nhân rời khỏi Trấn Kim Bố, hướng về phía Nam, cách càng xa Kinh Thánh náo nhiệt.
Bồ câu đưa thư đậu lại trước cửa xe ngựa, Dung Nhi Vân hạ bút, dừng lại bức thư đơn giản truyền tin:
“Thiếp nơi Trấn Kim Bố bất cẩn khiến bản thân trúng phong hàn. Cơ thể không khỏe, nhất thời không thể quay lại Kinh Đô, Phu Quân điền trạch không cần lo lắng, giữ gìn sức khỏe. Mong chờ tương phùng.”
Hà Thanh vốn không muốn vô tình thấy phong thư, nhưng xe ngựa rung lắc, bất cẩn chiêm ngưỡng tình cảm phu thê nồng đậm của Dung Nhi Vân, liền cảm thán:
“Diên Mục huynh ấy nhất định phải tu đủ 3 kiếp mới có thể cưới một phu nhân như tỷ!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-menh-ta-nam-giu/2940053/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.