Hồng y sư mang theo đồ chẩn bệnh, vừa bắt mạch vừa trị liệu cùng kê thuốc mất khoảng 1 canh giờ có lẻ.
Đợi tới khi y sư vén rèm rời khỏi gian phòng của Vân Cẩn mới lau mồ hôi trên trán, nét mặt mang theo chút ý cười nhìn về Dung Nhi Vân:
“Vị phu nhân! Bệnh nhân đã ổn định lại. Thương thế không còn gì đáng ngại, chẳng qua thời gian trước không cứu chữa đúng bệnh nên mới dẫn đến hôn mê sâu, phải đợi một thời gian quan sát cũng như ổn định khí tức mới tỉnh lại.”
Dung Nhi Vân gật đầu hành lễ, ánh mắt khách sáo dừng lại trước cửa phòng im bặt:
“Đa tạ đại phu! Thời gian qua, ta cũng đưa bằng hữu kia đến rất nhiều y quán, nhưng lại không thấy hắn tỉnh lại, vô cùng sốt ruột. Hôm nay gặp Hồng đại phu, mới vỡ lẽ.”
Phú Nghi nhìn nàng một cái, hờ hững gật đầu theo.
Trên đường đúng là có đến y quán. Nhưng ngay cả Hà Thanh cũng không biết được, người được chẩn bệnh là hắn chứ không phải tên xui xẻo trong kia.
Như vậy, tên xui xẻo đó tỉnh lại được mới là thần kỳ.
Hồng y sư nhìn cử chỉ nhu mì mềm mại của Dung Nhi Vân, liền mỉm cười:
“Không biết phu nhân danh xưng thế nào?”
“Tiểu nữ là đích nữ đại tiểu tư Dung công bộ, Dung Nhi Vân.”
Hồng y sư hơi nhíu mày như suy nghĩ chuyện gì đó. Nhưng rất nhanh đã thay đổi nét mặt trở về dịu dàng khẽ cười:
“Hóa ra là Dung đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-menh-ta-nam-giu/2940052/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.