Chương trước
Chương sau
Buổi tiệc tối thế vận hội thực sự đã trở thành một sự kiện trọng đại trong cả nước.   

Lúc này cuộc sống giải trí của người dân vẫn chưa đa dạng như kiếp sau, tới tới lui lui cũng chỉ có những thứ này để vui chơi.   



Buổi tối đi quan bar khiêu vũ, đi tới sạp đồ nướng nhậu nhẹt, cùng lắm là tới KTV trong thành phố hát vài bài.   

Cũng chỉ vậy mà thôi.   



Vì vậy khi thông tin về buổi tiệc được tung ra, cùng với sức nóng của thế vận hội, lập tức đã trở thành chuyện mà ai cũng biết.   

Với sức ảnh hưởng của nó, có thể thấy nói chỉ có tiệc xuân mới sánh bằng mà thôi.   

Thế nhưng tiệc xuân thì năm nào cũng có, còn tiệc thế vận hội thì đây mới là lần đầu tiên.   

Vì vậy ý nghĩa của nó càng đặc biệt hơn.   

Hôm sau, Lý Thần cùng Hoắc Hoàn Vũ tới sân bay.   

Hôm nay là ngày toàn bộ khách mời tới Hồng Kông, đương nhiên Lý Thần phải ra mặt đón tiếp.   

Thế nhưng tới sân bay thì Lý Thần không phải là nhân vật chính.   

Cả bốn gia tộc cùng tới, trong đó có cả ông cụ Hoắc đức cao vọng trọng, sau khi phía Yến Kinh nắm được thông tin thì lập tức tiếp đón long trọng.   

Những thứ khác không nói. Cơ quan đầu não của Yến Kinh đều đích thân tới,  chỉ định Lý Thần chỉ được đứng bên cạnh.   

Thế nhưng cũng chẳng có ai dám khinh thường anh, bởi vì người của cấp trên đều biết, lần này bốn gia tộc hàng đầu của Hồng Kong tới đều không phải là giữ thể diện cho bọn họ mà là giữ thể diện cho Lý Thần.   

Những điều mà Lý Thần làm ở Hồng Kông đối với cấp trên đã không còn là điều bí mật nữa.   

Vì vậy khi Lý Thần vừa tới thì đã nhận được sự tiếp đón nhiệt tình của cơ quan đầu não.   

Hoắc Hoàn Vũ là thế hệ thứ ba của nhà họ Hoắc đương nhiên cũng có thể nói chuyện được vài câu với những ông lớn.   

“Trời, bọn họ đối xử với anh nhiệt tình thật đấy. Khiến tôi thật chỉ muốn nhốt anh vào trong lồ||g”.   

Sau khi hai người rời đi thì Hoắc Hoàn Vũ bèn nói với vẻ đố kỵ.  

Lý Thần khóc dở mếu dở nói; “Nhốt tôi vào lồ||g hình như không có liên quan gì tới việc nhiệt tình thì phải?”  

“Nhốt lại làm việc cho họ chứ sao? Họ đều nhắm trúng năng lực và sức ảnh hưởng của anh rồi”, Hoắc Hoàn Vũ nói.  

Lý Thần cười: “Biểu cảm có vô cùng bình tĩnh: “Chẳng qua là vì giữ thể diện cho ông nội anh thôi, dựa vào mỗi năng lực của tôi thì không đủ để cho họ gọi anh gọi em đâu”.   

Hoắc Hoàn Vũ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lý Thần, chép miệng: “Có đôi lúc tôi thật sự nghi ngờ không biết anh có phải là một lão hồ ly chuyển thết không, mọi người đều trẻ cả, dựa vào cái gì mà anh lại xuất sắc như thế chứ?”  

Hoắc Hoàn Vũ không ngờ, một câu nói đùa của anh ta mà đã nói trúng vào hiện thực. Mặc dù Lý Thần mang cơ thể hơn hai mươi tuổi, nhưng Linh Hồn thì đúng là của một lão hồ ly già nua sống hơn nửa đời người rồi.   
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.