Chương trước
Chương sau
Chuyện này nếu như Nhan Hạ và Nhan Hải thành công, vậy thì Nhan Bân dù có tức giận cũng sẽ không làm gì bọn họ cả.  

Bởi vì ở một khía cạnh nào đó, hai người họ đã thành công giáng một đòn cực đau vào mặt Lý Thần.  

Chuyện tiếp theo mà Nhan Bân phải suy nghĩ đó là làm sao để đối phó với sự trả thù của Lý Thần.  



Nhưng bây giờ thì khác.  

Bọn họ đã làm chuyện xấu, nhưng lại không thành công.  

Giống như đột nhập vào nhà người ta trộm, đồ thì chưa lấy được mà đã bị chủ nhà bắt tại trận, vụ trộm này lập tức biến thành vụ tử sát.  



Khái niệm hoàn toàn khác.  

Giờ phút này, cho dù là Nhan Bân đầy mưu mô và từng trải cũng phải cảm thấy hoang mang hoảng hốt.

Còn Nhan Hải lúc này không quan tâm nhiều chuyện như vậy được nữa, ông ta bò một đoạn trên mặt đất, hai tay ôm chặt lấy bắp đùi của Nhan Bân, khóc lóc thảm thiết: “Anh à, em biết sai rồi, nhưng bọn chúng không phải người, bọn chúng ép Tiểu Hạ phát điên, còn thiến cả em rồi! Anh nhất định phải cứu chúng em”.  

“Em là em trai ruột của anh, Tiểu Hạ là con trai ruột của anh, anh không thể thấy chết không cứu được!”  

Nghe thấy lời của Nhan Hải, Nhan Bân đột nhiên cứu đầu nhìn xuống, phát hiện bụng dưới của Nhan Hải đầy máu.  

Càng kinh ngạc hơn nữa là từ lúc bước vào đến giờ, Nhan Hạ không ngừng cười, không những cười mà ánh mắt hắn càng lúc càng trở nên đờ đẫn.  

Tất cả những biểu hiện này của Nhan Hạ khiến cho trái tim Nhan Bân như bị một tảng đá đập vào.  

Lúc này, cơn tức giận lập tức thiêu đốt lý trí của ông ta.  

Nhan Bân ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Lý Thần với đôi mắt đỏ như máu, gầm rống lên: “Lý Thần, cho dù bọn họ có phạm sai lầm lớn, mày có thể tìm tao, mày làm sao có thể công kích riêng như vậy được?”  

“Mày  còn thiến em trai tao, ép điên con trai tao?”  

“Mày muốn đào mộ tổ tiên nhà họ Nhan lên đấy à?”  

“Tôi đúng là muốn đào mộ tổ tiên nhà họ Nhan lên đấy!”  

Lý Thần đột nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Nhan Bân, cao giọng nói.  

“Nhà họ Nhan thì sao nào? Thật sự coi gia đình mình là đệ nhất thiên hạ rồi à?”  

“Em trai ông, con trai ông dám làm chuyện đó với người phụ nữ của tôi, tôi cũng không ngại đào mộ tổ tiên nhà ông lên đâu!”  

“Ông nghĩ rằng tôi gọi ông tới đây là để nghe ông dạy dỗ sao? Hôm nay tôi muốn nói với Nhan Bân ông rằng, chuyện này còn chưa xong đâu!”  

Trợn trừng mắt nhìn Lý Thần, lồng ngực Nhan Bân phập phồng dữ dội, cơn tức giận tích tụ không cách nào trút được, suýt chút nữa khiến ông ta phun ra một ngụm máu.  

“Đào mộ tổ tiên nhà họ Nhan tao sao? Được! Được lắm!”  

“Lý Thần, khẩu khí của mày không nhỏ đấy, nhưng không biết rằng năng lực của mày có thể phù hợp với khẩu khí này được hay không!”  

“Vậy thì tao cũng nói cho mày biết, chuyện này nhà họ Nhan tao cũng không cho qua đâu! Em trai tao đã bị phế rồi, nếu như Tiểu Hạ xảy ra chuyện gì, tao nhất định sẽ khiến mày phải chôn cùng nó!”  

Sắc mặt Lý Thần vô cảm, sau khi nghe những lời đe dọa của Nhan Bân, anh đột nhiên cười nhẹ một tiếng.  

Sự tương phản quá lớn giữa biểu cảm trước sau của Lý Thần khiến Nhan Bân rợn tóc gáy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.