Đối diện với ông ta là Quan Chi Đống đang vô cùng tức giận.
“Thằng nhãi đó đúng là ức hiếp người quá đáng mà!”
Quan Chi Đống đập mạnh xuống bàn, vẻ mặt vô cùng u ám.
“Khoản lỗ tận 1 tỷ, cho dù là hai nhà chúng ta chia nhau gánh vác thì cũng là công cốc làm việc mấy năm rồi”.
“Hơn nữa bên phía tỉnh Đông Nam truyền tin tới, chiều nay, công ty bất động sản Thần Thanh đã chính thức tiếp quản quyền phát triển bờ phía Bắc từ chính quyền tỉnh!”
“Mẹ nó chứ! Chuyện quái gì thế này!”
“Chúng ta tốn bao nhiêu tiền mới lấy được đất, lấy được dự án, còn làm móng rồi, vậy mà vì sao thằng chó đó lại ăn không được như vậy?”
Nghe những lời càm ràm không ngừng của Quan Chi Đống, Nhan Bân nghiến răng và hét lên: “Đủ rồi!”
“Lẽ nào chú muốn tôi trơ mắt đứng nhìn Tiểu Hạ và A Hải, một người bị tra tấn đến phát điên, một người bị giày vò đến tàn tật còn phải vào tù sao?”, Nhan Bân nhìn Quan Chi Đống bằng ánh mắt vô cảm, lạnh lùng nói.
“Nếu như chú xót 500 triệu đã mất thì sau này cùng lắm tôi trả lại chú là được chứ gì!”
Quan Chi Đống ngây người ra, nhìn thấy ánh mắt và biểu cảm như muốn ăn thịt người của Nhan Bân, ông ta lập tức kìm nén cơn giận trong lòng, bất mãn nói: “Anh biết em không phải có ý đó mà”.
Nhan Bân hừ một tiếng, khó chịu nói: “Tôi biết chú cũng bị tổn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-may-doi-doi/2371968/chuong-577.html