Chương trước
Chương sau
Nghe những lời của Nhan Bân, Quan Chi Đống chỉ cảm thấy sốc nặng mà không thể giải thích được.  

“Em thừa nhận những lời anh nói rất có lý, nhưng vì vậy mà anh tới Tô Thành mới ông cụ Hồ Thái Đấu sao?”  

“Chuyện này quá không thực tế rồi, ông cụ đã về hưu lâu như vậy rồi, ông ấy không thể vì chút chuyện cỏn con này mà đích thân ra tay được”.  



Nghe thấy lời của Quan Chi Đống, Nhan Bân cười lạnh một tiếng, nói: “Ông cụ Hồ Thái Đấu đương nhiên sẽ không đích thân ra tay, nhưng tôi cần mượn sức ảnh hưởng của ông ấy, tôi muốn tập hợp toàn bộ sức mạnh của Huy Thương!”  

Nhan Bân nhìn Quan Chi Đống bằng đôi mắt sáng ngời, nói: “Đến lúc đó, chúng ta muốn bóp chết Lý Thần thì có gì khó chứ?”  



Vẻ mặt của Quan Chi Đống thay đổi, ông ta nói: “Nếu như ông cụ Hồ Thái Đấu gật đầu, chúng ta quả thực có thể mượn phần lớn sức mạnh của phái Huy Thương, chỉ là… ân tình này thật sự quá lớn”.  

Vẻ mặt Nhan Bân dần trở nên hung tợn, cay nghiệt nói: “Vậy thì sao chứ, tôi chẳng quan tâm gì nữa cả, nợ ân tình thì có thể trả, những lợi ích đó tôi có thể nhường, nhưng mối thù này, không thể không báo được!”  

Nhìn người bạn đồng hành dần dần trở nên xa lạ, Quan Chi Đống hít sâu một hơi.  

Thành thật mà nói, ông ta đột nhiên có chút sợ hãi.  

Bởi vì những gì Nhan Bân đang làm bây giờ là tổn thương kẻ thù 1000 nhưng làm mình thiệt hại 800.  

Mặc dù cùng là người trong hội Huy Thương, nhưng Quan Chi Đống hiểu quá rõ bộ mặt của những người cùng phái.  

Ngay cả khi ông cụ Hồ Thái Đấu lên tiếng, đám người đó có ai không phải là không thấy thỏ thì sẽ không thả ưng chứ?  

Chuyện không mang lại lợi ích, họ tuyệt đối sẽ không làm.  

Vì vậy lần này, nhà họ Nhan đã chủ động xuất ra rất nhiều máu.  

Nhưng hiện tại, Nhan Bân rõ ràng đã bị hận thù che mờ mắt, ông ta không quan tâm chuyện gì nữa, chỉ muốn giết chết Lý Thần, ông ta sẵn sàng trả bất cứ giá nào.  

Vì vậy Quan Chi Đống rất lý trí, không tiếp tục nói nữa.  

Đồng thời, trong lòng ông ta cũng phải ngầm thừa nhận, ông ta cũng rất mong nhìn thấy cảnh tượng ấy… Dù sao, người bị tổn thất là Nhan Bân.  

Dù mối quan hệ của họ tốt đẹp đến đâu thì nhà họ Nhan vẫn là nhà họ Nhan, nhà họ Quan là nhà họ Quan!  

…  

Ngày hôm sau, Lý Thần xuất hiện tại sân bay.  

Ở cửa lối ra, Lý Thần từ xa đã nhìn thấy một người đàn ông cao ráo đẹp trai đang lững thững bước ra, đi cùng một cô gái xinh đẹp đang trò chuyện rất sôi nổi.  

Mãi cho đến khi đi tới trước mặt Lý Thần, cô gái đó mới liếc nhìn Lý Thần một cái, sau đó chào tạm biệt Hoắc Hoàn Vũ rồi rời đi.  

“Mạn Mạn, tạm biệt, anh sẽ gọi điện cho em sau nhé”.  

Hoắc Hoàn Vũ vẫy tay chào cô gái đó, vẻ mặt tươi rói.  

Sau khi làm xong, Hoắc Hoàn Vũ khoe với Lý Thần: “Thế nào, cô gái này tôi vừa mới quen trên máy bay đấy, sinh viên năm cuối của học viện sư phạm tỉnh Đông Nam của các anh, cuối cùng tôi cũng tìm thấy niềm vui trong khoảng thời gian buồn chán này rồi”. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.