"À thì… …bố đang nhìn, bầu trời hôm nay nhiều sao, thật sự là rất đẹp… …" Ông Chu giật mình ngoảnh mặt lại, thuận miệng bịa đại một lý do để trả lời Trịnh Thành Tử.
"Đúng vậy, đúng vậy, thật sự là rất sáng, rất đẹp!" Bà Chu cũng đúng bên cạnh phụ họa, cười gượng.
"… …" Trịnh Thành Tử ngẩng đầu lên quan sát bầu trời một lúc, một màn đêm đen như mực bao trùm, đừng nói là một ngôi sao nhỏ ngay cả trăng cũng còn chưa xuất hiện nữa.
"À mà, nếu như hai con vẫn còn muốn trò chuyện thêm thì bố mẹ sẽ đi dạo một lát, được chứ??" Ông Chu biết là lời nói dối của mình đã bị con trai nhìn ra, thế là liền đánh trống lảng, nhìn Trịnh Thành Tử nói tiếp.
"Không cần đâu ạ, mọi người đều đã buồn ngủ cả rồi, nên về nghỉ ngơi đi ạ." Trịnh Thành Tử phất tay về phía thỏ trắng nói: " Em cũng nghỉ ngơi sớm đi, hẹn mai gặp lại nhé."
"Vâng ạ." Thỏ trắng mặt đỏ rực, ngượng ngùng gật đầu lia lịa.
Vừa nhìn thấy bóng Trịnh Thành Tử đã đi khuất, ông Chu cùng bà Chu lúc này mới cúi đầu xuống, ánh mắt mang theo sự tò mò, soi xét kỹ bờ môi sưng đỏ của thỏ trắng.
"… …chậc chậc, nó sưng húp lên rồi, thật sự tên tiểu tử này ra tay hơi quá… …" gương mặt của ông Chu lúc này hiện lên hai chữ "đau lòng", xót thay cho đôi môi nhỏ nhắn của thỏ trắng.
"Đứa nhỏ này, tuy là một nụ hôn tiễn biệt thôi, nhưng cái này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-luon-thich-em/2795847/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.