Đinh Hải Duy đứng ngoài cửa chờ bạn thân của mình thay quần áo, thấy Lê Ninh Tuấn bước ra anh chậc chậc vài tiếng, khoanh tay tựa lưng vào tường, ánh mắt tràn đầy sự khinh bỉ: “Tớ nhớ có người nói là sẽ không bao giờ có chuyện yêu đương gì ở đây cả, còn lập hẳn một bản hợp đồng hôn nhân lắm điều, lắm quy tắc, bây giờ thì sao nhỉ? Chỉ đóng thế thôi mà hôn con người ta muốn tắt thở, trong trí nhớ của tớ thì cậu không phải là người như thế. Lê Ninh Tuấn! Cậu mau nói cho tớ biết, cậu đã thích Cố Vũ Huyên rồi đúng không?”
“Không biết.” Chủ tịch Lê lạnh nhạt đáp lại sau đó sải bước đi khỏi phòng thay đồ.
“Cái gì mà không biết chứ? Hay là cậu đang trốn tránh? Nào, để tớ giúp cậu khai sáng, hiểu rõ lòng mình.” Đinh Hải Duy đuổi theo Lê Ninh Tuấn cố hỏi rõ ràng mọi chuyện, anh nhất định phải khiến thằng bạn thân này của mình thừa nhận đã thích Cố Vũ Huyên, chỉ như thế anh mới có thể cười vào mặt của Lê Ninh Tuấn một cách sảng khoái, hả hê vì lúc trước dám mạnh miệng bảo sẽ không bao giờ có tình cảm.
Cố Vũ Huyên không thể nào tập trung cho cảnh quay tiếp theo được, nụ hôn đó vẫn ám ảnh tâm trí của cô, mỗi lần nghĩ đến cô đều cảm thấy cả người nóng lên, chưa bao giờ cô Cố thấy ngại như vậy, khó khăn lắm Cố Vũ Huyên mới có thể tập trung diễn thì chủ tịch Lê lại xuất hiện, suýt nữa thì cô lại phải quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-luon-la-em/2980099/chuong-22.html