Cố Vũ Huyên bước ra khỏi phòng tắm thấy Lê Ninh Tuấn ngồi trên giường nhìn mình chằm chằm, cô sờ lên mặt của mình mày hơi chau lại hỏi: “Mặt tôi có dính gì à? Sao anh lại nhìn tôi không chớp mắt thế?”
Lê Ninh Tuấn đứng dậy tiến lại gần, người hơi khom xuống mặt đối mặt với Cố Vũ Huyên, đôi mắt hơi híp lại, khóe môi cong cong cất giọng hỏi: “Cố Vũ Huyên! Thật ra nguyên nhân khiến cô bị mất ngủ không phải vì áp lực công việc mà là vì nụ hôn ngày hôm qua đúng không?”
“Anh… anh đang nói cái gì vậy? Chuyện đó thì có gì mà phải khiến tôi mất ngủ? Anh suy nghĩ nhiều quá rồi, đó cũng chỉ là diễn thôi.” Cô Cố giật mình theo phản xạ lùi lại một bước, lắp ba lắp bắp trả lời. Thấy chủ tịch Lê cười cười, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn mình, cô không chịu nổi nữa bèn tìm cớ bỏ chạy: “Tôi sắp trễ giờ làm rồi, đồ ăn sáng anh tự làm hoặc đi mua đi nha, tôi đi trước đây.” Nói xong, cô chạy nhanh khỏi phòng như một cơn gió.
Cậu Lê nhìn theo bóng dáng của Cố Vũ Huyên khẽ cười một tiếng, xem ra là thật rồi nếu không thì cô cũng sẽ không ngại đến mức đỏ mặt, đỏ tai, luống cuống, chạy trối chết như thế, đáng yêu thật. Trong đầu vừa xuất hiện hai chữ đáng yêu Lê Ninh Tuấn liền giật mình, anh cảm thấy mình có gì đó không ổn, hình như… anh thích cô vợ trên danh nghĩa này rồi.
Tập đoàn Lê Thịnh
Lê Ninh Tuấn hoàn toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-luon-la-em/2980095/chuong-24.html