Cố Vũ Huyên ăn thử một miếng, vừa đưa vào miệng cô suýt thì nhả ra vì nó quá ngọt, ăn hết cái bánh này thì chỉ có bị tiểu đường thôi. Cô Cố nhăn mặt nghi hoặc hỏi Lê Ninh Tuấn: “Vị giác anh có vấn đề à? Ngọt như thế mà khen ngon sao? Cho dù anh có thích ăn ngọt đi chăng nữa thì cái bánh này cũng không ăn nổi.”
Lê Ninh Tuấn mỉm cười, ánh mắt dịu dàng tràn ngập tình yêu: “Chỉ cần là đồ em làm tôi đều cảm thấy ngon.”
Mặt mày của Cố Vũ Huyên nhăn nhó khi nghe anh nói, Lê Ninh Tuấn là đang thả thính cô sao? Cô vừa nghĩ đến liền nhanh chóng gạt sang một bên, trước mắt phải giải quyết cái bánh ngọt chết người này, Cố Vũ Huyên đặt muỗng xuống, đứng dậy cầm bánh chuẩn bị mang đi vứt: “Ăn một miếng như vậy là được rồi, tôi mang bánh đi bỏ đây, ngày mai tôi sẽ mua cho anh một chiếc bánh khác bù lại nha.”
Chủ tịch Lê chưa kịp mở miệng ngăn cản thì cô đã nhanh như bay mang chiếc bánh đi bỏ, anh cảm thấy tiếc vì đó là bánh cô đích thân làm, không ăn thì có thể ngắm được mà.
Cố Vũ Huyên mang chiếc bánh sinh nhật đi bỏ xong thì lật đật chạy lên phòng lấy quà xuống, Lê Ninh Tuấn cười tươi híp cả hai mắt khi nhận được quà, tay nâng niu món quà sợ nó bị làm hỏng, muốn mở nó ra xem thử bên trong là gì nhưng không nỡ, sợ khi mở ra sẽ bị hư hộp quà bên ngoài.
Cô Cố thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-luon-la-em/2980082/chuong-30.html