Tống Khải Hoàn dùng toàn bộ số tiền trong tài khoản mà đến tặng cho trại trẻ mồ côi, nơi mà khi xưa Đoàn Thế Khương thường xuyên đến. Cũng chẳng hiểu tại sao anh lại cảm thấy nơi này rất đỗi quen thuộc mà lái xe một mạch đến đây. Dường như, trái tim bên trong cơ thể đang mách bảo rằng anh nhất định phải làm những điều này.
Nghe có người đến thăm, đám trẻ phấn khích chạy ra mừng đón. Tuy nhiên, ngay khi nhìn thấy người trước mặt trông vô cùng xa lạ, vẻ mặt lập tức trầm hẳn xuống, chỉ đứng lặng chăm chăm nhìn khiến Tống Khải Hoàn khó hiểu mà bước lại gần một đứa bé trai, nhỏ giọng hỏi:
- "Lần đầu gặp chú nên ngại sao?"
Cậu bé một tay ôm lấy con gấu bông màu nâu tròn xoe mắt, ngây thơ hỏi:
- "Chú là ai? Hôm nay chú Khương không đến sao? Bọn con đã đợi chú ấy suốt mấy tuần nay rồi."
Những ánh mắt ngây thơ khác cũng đổ dồn về phía Tống Khải Hoàn khiến anh khó mà trả lời. Chưa gì người mà đám trẻ nhắc đến lại chính là Đoàn Thế Khương cho nên anh đoán rằng tình cảm mà bọn trẻ dành cho anh ta rất sâu đậm và thân thiết, khiến anh càng khó đối diện mà trả lời câu hỏi ấy. Tống Khải Hoàn giọng lắp bắp nói:
- "À, dạo gần đây chú Khương bận việc cho nên không đến đây thăm các con được."
Bỗng nhiên, ánh mắt cậu bé đỏ ửng, sau đó rưng rưng nói:
- "Chú nói dối, con biết mọi chuyện cả rồi. Chú Khương sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-luon-ben-em/2557368/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.