Vân phủ 
Vân Tâm Nhược đứng trước cửa nhìn mưa bên ngoài , mưa này đã một ngày rồi cũng không hề có vẻ muốn tạnh, truyền thuyết nói mưa là nước mắtcủa trời . Trời khóc , nàng cũng khóc sao? 
Đáng tiếc , nàng không có , từ ngày đó trở về , nàng không còn rớt một giọt nước mắt nào 
Nước mắt sao? nhẹ nhàng cười, nàng vươn tay ra hứng một giọt mưa ,bọt nước theo ngón tay chảy xuống 
Cảm giác được chạm vào mưa , nhìn mưa bay , trước giờ luôn là điềumình mong muốn , hiện tại đang ở trước mắt nàng , đây là lần đầu tiênnàng thấy mưa ở thế giới này , có thể nhìn thấy , cũng có thể chạm vào , nhưng là trong lòng lại không có cảm giác hứng thú. Tâm như đã héo tàn 
Tự mình biết được bản thân trừ bỏ thân phận giả này , nàng là hai bàn tay trắng . Vân gia tam tiểu thư , có lẽ một ngày nào đó sẽ trở về .Nàng từng nói qua , thế giới này vô số cảnh đẹp , một ngày nào đó , nàng sẽ đi ngắm nhìn tất cả . Ngày đó có lẽ càng ngày càng gần 
Không còn suy nghĩ tới người kia nữa , người kia đã rời xa cuộc sống của mình , có lẽ lòng sẽ còn đau , nhưng là sẽ chấp nhận 
Cho dù 
Tâm vẫn có ẩn ẩn đau 
Cho dù, 
Trong đáy lòng nàng chưa từng quên đi mảnh hoang vắng kia 
Nhưng là , sinh mệnh vẫn còn tiếp tục 
Không có hắn , nàng sẽ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-long-pha-nguyet/3057247/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.