Minh Phong đến Lưu Đinh lâu thì nhìn thấy tìnhcảnh như vậy, nam tử lạnh nhạt xuất trần, cô gái thanh tú nhã nhặn, mặcdù mang dung mạo của cô gái so sánh với nam tử thì kém mấy phần, nhưngnụ cười trên mặt cô gái lại tựa như ánh sáng mặt trời, da trắng muốt,lại ở trong khung cảnh hơi nước mờ ảo, như ngọc sáng bóng.
Hai người kia, lúc này cực kì. . . . . . cực kì. . . . . .xứng đôi.
Đợi chút. . . . . . Hắn đang nghĩ cái gì? Bỏ qua ý tưởng không nêncó trong đầu, chẳng qua hắn nhìn thêm lần nữa, thế nhưng vẫn xuất hiện ý tưởng này
Minh Phong phiền não xoay người, hắn không thèm quantâm nữa, đi tìm một chút đồ ăn cho no bụng của mình mới được. Hai ngườinày sáng sớm ở đây không biết đói là gì, nhưng hắn là người bình thường.
Ánh mắt mặt trời thi nhau rọi xuống trần gian, xuyên qua lá trúc, khôngngừng chớp động theo gió, chiếu vào trên người họ, như ong bướm baylượn, bóng dáng sáng ngời.
Hai canh giờ sau, trải qua sự cố gắngkhông ngừng của hai người, tác dụng và hình dáng của guồng nước căn bảnđược phác họa, phải chờ ứng dụng vào thực tế mới có thể hiểu biết hếtứng dụng của nó.
Tiêu Thanh Hàn cất cẩn thận bản vẽ đã được chỉnh sửa, chờ tiến cung bàn luận thêm với Hoàng thượng để có biện pháp cụthể. Hắn ngẩng đầu, ngưng mắt nhìn Vân Tâm Nhược, trong mắt ấm áp nhưxuân.
Cô gái trước mắt, hôm nay cho hắn quá nhiều niềm vui. Độtnhiên hắn nghĩ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-long-pha-nguyet/3057083/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.