Ban đêm, hoàng cung Thiên Trạch được chiếu sáng bằng ngọc lưu ly, cảcung điện sáng như ban ngày. Mái đại điện được dát bằng vàng nhà, trongánh sáng của đèn đuốc lại thêm óng ánh như thần, 18 con rồng chạm khắctừ gỗ quấn quanh những cây cột khổng lồ mà vững chắc. Thái giám, cung nữ không ngừng đi lại. . Nếu như chạm mặt người nào, cũng chỉ là nhẹ nhàng gật đầu, coi như là chào hỏi.
Tiêu Cẩn Du ngồi trên Long ỷ (ngai vàng),trên bàn đặt một đống tấu chương, hắn tựa vào trên ghế, ngón tay khẽ vuốt ve trán, tình hình hạn hán ở Giang Bắc xảy ra nghiêm trọng,nếu không có biện pháp khắc phục thì vụ mùa năm nay tại Giang sẽ mấttrắng, nếu quả thật như vậy, dân chúng sẽ phải chịu khổ. . Thân là Thiên Tử (con trời),lại không có cách nào cho giúp bách tính có cuộc sống an cư lạc nghiệp, hắn làm Hoàng đế thật . . . . . . Thất trách.
Tiêu Thanh hàn đi vào điện, đã thấy Tiêu Cẩn Du đang suy nghĩ thất thần, hắn lại nhìn về phía tấu chương trong tay Tiêu Cẩn Du, lại Giang Bắc, hoàng huynh đã lo lắng cho tình hình ở Giang Bắc rất nhiều.
“Hoàng huynh!” Tiêu Thanh hàn đứng bên cạnh hắn, hướng hắn chào một cái.
“Cửu đệ, đệ đến rồi!” Thấy Tiêu Thanh Hàn, tinh thần Tiêu Cẩn Du liền sángsủa ra, ngồi dậy ôn hòa nhìn hắn.”Sao vậy? Đã trễ như thế này, có chuyện gì sao?”
Đối với người đệ đệ này, hắn rất thương yêu.
Mẫu hậu chết sớm, hai người hơn kém nhau gần bốn tuổi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-long-pha-nguyet/3057081/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.