Vân Thiển Y thấy haingười nói chuyện với nhau không coi ai ra gì , trong mắt ghen tỵ chợtlóe lên. Nàng vươn tay, rút trâm gài tóc trên đầu xuống, giọng nói ônnhu như nước”Quốc sư, tiểu nữ có chuyện không biết làm thế nào cho phải? Muốn mời quốc sư giải đáp giúp tiểu nữ.”
Tiêu Thanh Hàn ngẩngđầu nhìn Vân Thiển Y, sau đó liếc nhìn trâm gài tóc trong tay nàng.tròng mắt bình tĩnh là một mảng lạnh nhạt, thậm chí không chút gợnsóng.”Vân cô nương có phải không muốn hỏi, vật trong tay ngươi có PháchNguyệt, đúng không?” Hắn tất nhiên biết nàng muốn hỏi điều gì?
Vân Thiển Y sửng sốt, không nghĩ tới Tiêu Thanh hàn trực tiếp như thế. .
Lê Hân sắc mặt trầm xuống, không nói, chẳng qua là tiếp tục uống rượu, rượu giải sầu, một chén lại một chén. .
Tiêu Thanh hàn nhìn ly trà trên tay, lạnh nhạt mở miệng, “Chuyện về PháchNguyệt, thế gian này trừ bổn tọa ra, không người nào biết được, phải hay không phải, bây giờ còn chưa xác định rõ ràng, cho nên bổn tọa cũngkhông thể đưa ra kết luận bừa bãi, trâm gài tóc trong tay Vân cô nươngcó lẽ cùng Vân Long liên lạc chút ít, nhưng có phải Phách Nguyệt haykhông thì bổn tọa cũng không rõ ràng lắm, chuyện Phách Nguyệt, bổn tọacũng không nói xằng bậy được, ta nói như vậy, Vân cô nương có hiểukhông?”
Vân Thiển Y cầm chặt trâm gài tóc, lời đều thẳng thừngnhư thế, nàng có thể không hiểu sao. dung nhan kiều mỵ giống như hoa rơi trong gió, không còn vui tươi nữa.
“Thanh hàn, ngươi đừng nóinữa.” Lê Hân nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-long-pha-nguyet/3057070/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.