Ánh lửa không ngừng nhảy lên, chiếu vào người thiếu nữ nằm ngủ trên đất,tạo cho nàng bảo phủ một tầng ánh sáng nhẹ, thiếu nữ mặt mũi xinh đẹptuyệt trần, lông mi thon dài rũ xuống, tạo thành hai vệt đen trên khuônmặt trắng noãn.
Không lâu sau, nàng từ từ mở ánh mắt một cáchnăng nề, nửa ngày mới nhắm lại, sau đó lại mở ra, ánh lửa chiếu vào trên mặt, ấm áp, giống như ánh mặt trời. Nàng dùng sức ngồi dậy, nhìn chung quanh một chút, thần trí mông lung khôi phục được một nửa.
Nànglại nhìn xung quanh, chỗ này thật xa lạ, khắp nơi đều là đại thụ, ngaycả thứ nàng dựa sau lưng cũng là một gốc cây, đại khái vài trăm tuổi,nàng khẳng định, nơi này không phải là bãi săn, nhưng rốt cuộc là nơinào đây?
Nàng co thân thể, y phục đắp trên người từ trên thân rơi xuống, cảm giác trên tay mượt mà làm nàng cúi đầu nhìn. Nàng cầm yphục, vải may thượng hạng, trắng không tỳ vết, y phục này là của. . . . .
“Đã tỉnh rồi sao?” giọng nam trong trẻo vang lên bên tai. Vân Tâm Nhượcngẩng đầu nhìn lên. Thấy Tiêu Thanh Hàn từ trong bóng tối đi ra, mặc dùtrong đêm không trăng không sao, nhưng ánh mắt kia vẫn sáng tinh anh như cũ, tựa như sao trên trời, thanh nhã tuyệt trần.
Rất nhanh, nàng nhớ lại cảnh trước khi hôn mê, thủy tinh châu. . . . . . gió lớn. . . . . . ánh sáng. . . . . .
Nàng ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn nam tử đang đứng, rốt cuộc thì bọn họ đang ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-long-pha-nguyet/3057048/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.