Thân thể của nàng cóchút cương lên, vì có năng lực kì lạ nên nàng luôn giữ khoảng cách vớitất cả mọi người, trừ bỏ Lôi ca ca. Nghĩ đến đây, lòng của nàng nhẹ giật mình, từ khi nào thì loại cảm giác đau thấu tâm gan đã không còn, khinào thì cái loại nhớ nhung ngày đêm cũng phai nhạt.
Đây là dự trừng phạt vì hắn quên nàng, hay là thời gian đã xóa nhòa tất cả?
Nếu,
Không hạnh phúc,
Nếu,
Không vui vẻ,
Vậy buông tay thôi…
Thì ra…… Nàng cũng ích kỷ như vậy, bởi vì nàng muốn quên đi thống khổ, cũng muốn có được hạnh phúc.
“Suy nghĩ cái gì?” giọng nói Tiêu Thanh Hàn cách rất gần, tựa hồ ngay tại bên tai nói vậy..
“Suy nghĩ một người……” Nàng ngẩng đầu, ánh mắt có chút thản nhiên mê ly, một chút bi thương tùy ý tràn ngập đôi mắt, hai tròng mắt chậm rãi daanhlên một tầng hơi nước, trong chớp mắt, sẽ ngưng kết thành lệ. Một lúclâu mà lệ kia vẫn không chịu rơi xuống, nó chỉ đảo quanh tròng, khóemiệng nàng dâng lên chút ý cười nhàn nhạt, lại làm cho người ta chua xót không thôi……
Mơ hồ nghe thấy một tiếng thở dài nhẹ, một đôi taycánh tay hữu lực ôm lấy vòng eo gầy yếu, nhiệt độ ấm áp từ cơ thể theonam tử truyền đến, sởi ấm linh hồn cô đơn của nàng, dần dần, nàng thảlỏng thân thể, chậm rãi tựa vào cặp cánh tay kia.
Không biết khi nào thì trên bầu trời tối đen như mực, xuất hiện một tia sáng mỏng lóe lên, im lặng……
đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-long-pha-nguyet/3057046/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.