Nam tử vẫn bộ bạch y trắng hơn cả tuyết, tao nhã như mây, vẻ bề ngoài xuất trần như tiên.Sợi tóc đen nhánh dưới ánh mặt trời, phản xạ ra sáng bóng chói mắt, cóthể so sánh với vải gấm thượng hạng, làm người ta không nhịn được muốnchạm vào, chẳng qua rõ ràng là khí trời tháng tư nóng bức, quanh thânnam tử lại tản mát ra hơi lạnh lẽo của tháng mười hai.Tròng mắt trongtrẻo lạnh lùng , lúc này hiện đầy giá lạnh, lạnh như băng không chúttình cảm, tựa hồ nam tử trước mắt vốn là người tuyệt tình.
Một ánh mắt của hắn, đủ để phá hủy tâm hồn của một người.
Không khí giống như đông lại, bức người ta hít thở không thông, giống như có ngọn núi đè xuống.
Một luồng ánh sáng đỏ từ tròng mắt trong trẻo của nam tử thoáng qua, MạcTrân nhìn đến, lạnh lẽo bao phủ toàn thân, mới vừa rồi nàng nhìn thấycái gì? Ánh sáng đỏ . . . . . trong mắt Tiêu Thanh Hàn lại là ánh sángđỏ.
Nàng hô hấp bỗng nhiên dừng lại, tại sao như vậy. Nàng chợt nhớtới bức thư cổ trên tế đàn kia, khiến nàng nhất thời cảm thấy một trậnrối loạn .
Tiêu Thanh Hàn tiến lên, đứng cách Mạc Trân xa một thước, sợi tóc khẽ động tinh tế bay lên,giống như nhiều cây kim,từng cây một ghim chặt vào lòng Mạc Trân, để cho nàng không cách nào hôhấp.
“Nếu như, nàng ấy có bất kỳ bất trắc, như vậy. . . . . .” Tiêu Thanh Hàn từng chữ từng chữ nói ra rõ ràng, thanh âm rét lạnh như băng, “Ta sẽ làm cho cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-long-pha-nguyet/3057002/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.