Quyển sách cổ này, là trưởng lão đời đầu tiên của Mạc tộc để lại, nghe nói đây là cảnh báocho tất cả các thế hệ sau, bên trong có ghi, đấy đều là chuyện mà thếgian sắp sửa xảy ra, cho nên câu phía trên này, chỉ có một mình tộctrưởng mới có thể biết được, kể từ khi cha nàng nhận chức tộc trưởng,nàng đã nắm được một chút căn bản để dịch và hiểu chúng, vừa rồi thấyánh mắt Tiêu Thanh lạnh lùng, ngẫu nhiên lóe lên sắc đỏ, mới phát hiệncó chút ấn tượng.
Bây giờ nàng cái gì cũng không dám nghĩ, chỉ muốn cầu nguyện rằng hắn không phải là người kia. . . .
…..
Cửa đột nhiên bị dùng sức đẩy ra. Tiêu Thanh Hàn ngồi trước bàn đạm bạcnhìn lướt qua Mạc Trân, tầm mắt lại trở về ly trà trong tay, đối với hắn mà nói, trà trong tay so với ả nữ nhân vừa vào cửa còn dễ nhìn hơnnhiều.
Mạc Trân đứng ở cửa, không vào cũng không đi, chẳng qua là dò xét cẩn thận nam tử trước mắt, tựa như lần đầu tiên gặp mặt
đôi mắt Nam tử đen hơn nhiều so với người thường, giống như trân châu màuđen vậy, rất thâm thúy, không nhìn thấu được. Không có tia màu đỏ.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, có thể là mình nhìn lầm rồi.
làm sao người nam tử này có thể là người kia được?
Đóng cửa lại, nàng đứng trước thềm, lúc lâu sau mới rời đi.
Tiêu Thanh Hàn đem ly trà đặt lên bàn, ngón tay thon dài gõ nhẹ mặt bàn,khuôn mặt nam tử lạnh lùng mà đẹp, lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-long-pha-nguyet/3057001/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.