Bóng đêm ập xuống, ánh trăng mờ ảo, gió mát phất phơ .
“Y nhi, con có khỏe không?” Vân Hồng Đào nhìn nữ nhi, khổ sở hỏi. Hắn biết bây giờ nữ nhi bị giam lỏng ở phủ tướng quân.
“Cha, nữ nhi không sao.” Giọng nói của Vân Thiển Y cũng nghẹn ngào, sau đó nàng nhìn nơi xa, con ngươi ngưng tụ, nước mắt ngừng lại, “Cha, nữ nhi có chuyện muốn cha giúp một tay, lần này cha nhất định phải giúp nữ nhi, nếu không nữ nhi thật không thể sống thêm ngày nào nữa.”
“Chuyện gì?” Vân Hồng cảm giác cung yến lần này không đơn giản, đúng là như thế, nhưng vì nữ nhi mình thương nhất, dù chuyện gì, hắn cũng sẽ giúp nàng làm bằng được, cho dù là hắn mất hết tất cả.
“Cha, là như vậy. . . . . .” Vân Thiển Y ghé vào bên tai hắn, nhẹ nói mấy câu nói. Vừa nói, Vân Hồng Đào vừa gật đầu.
“Cha, thế nào?” Nói xong, Vân Thiển Y mở to hai mắt, không chớp nhìn Vân Hồng Đào, đây là cơ hội cuối cùng của nàng, cho nên lần này cha nhất định phải giúp nàng mới được. Nếu không, nàng lại thật sự không còn cơ hội nào nữa.
“Được, Y nhi yên tâm, cha nhất định sẽ giúp con.” Vân Hồng Đào gật đầu một cái, trong mắt cũng thoáng qua một mảnh sương mù.
Chờ hai người trở về điện, mọi người đã tới toàn bộ, mà nàng cũng bị mọi người nhìn chăm chú, có châm chọc, có cười nhạo, cũng có kẻ mừng khi người gặp họa, đối với Thiên Trạch mà nói, Vân Thiển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-long-pha-nguyet/2784355/chuong-326.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.