Viêm Huyên mỉm cười, “Chuyện này ngay cả ta cũng không tin, không trách được Thanh Hàn quốc sư đột nhiên lại thành ma, thì ra nàng ta là chủ nhân phách Nguyệt.”
“Nàng ta?” Hoàng đế hơi sững sờ, chẳng hiểu sao trái tim lại co rút, hắn hiểu được ‘nàng’ trong miệng Viêm Huyên là người nào, nhưng vì sao nghe được tên của nàng, hắn lại thấy trái tim đau nhói.
“Vân Tâm Nhược.” Nam tử cười nói.
Chỉ thấy sắc mặt của hoàng hậu đột nhiên trắng bệch, thân thể lại khẽ run, tựa hồ chịu phải đả kích. Mà vẻ mặt hoàng thượng lại không thể tin, trong ánh mắt thoáng qua một chút cuồng loạn.
Là ả? Cô gái quay đầu lại nhìn vẻ mặt của nam tử có chút thâm trầm, quả nhiên, hắn chưa từng quên ả.
Vân Tâm Nhược, đó là cô gái lỳ lạ mà nàng gặp trong hội bách hoa. Cô gái mà lần đầu tiên nàng thấy đã thích, cô gái bị nàng oan uổng, nàng cho rằng hắn sẽ quên ả, nhưng không nghĩ đến, hắn vẫn chưa quên.
Mấy tháng đã qua, lòng của nàng luôn mang theo bất an, mang theo sợ hãi, bởi vì nàng có một bí mật không người nào biết, nếu như bị người biết, như vậy, tất cả mọi thứ nàng đang có sẽ tan biến, mà Lôi ca nàng yêu e rằng sẽ không tha thứ cho nàng, mà Vân Tâm Nhược kia có lẽ là cô gái Lôi ca từng yêu, nhưng khi đó nàng quá sợ, cho nên nàng liền ích kỷ. Cho đến khi nàng mang thai đứa con của hắn, lòng của nàng mới thả xuống, cũng từ từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-long-pha-nguyet/2784311/chuong-346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.