Viêm Huyên nhẹ nhõm, hắn ngừng một bước, nhìn về phía Minh Phong “Sư huynh,hoàng thượng đâu giống khôi phục trí nhớ, ngươi nhìn lầm rồi.”
Minh Phong cũng dừng lại, áo hồng theo gió lắc nhẹ, có mấy phần im lặng. Hắn lắc đầu một cái, nhìn về nơi xa “Ngươi sai rồi, hắn đã khôi phục trínhớ.”
“Ngươi nói cái gì?” Viêm Huyên kêu lên một tiếng, nhìnchung quanh, thấy không có người, mới lại nói “Sư huynh, ngươi đừng đùasư đệ nữa, hoàng thượng như vậy chẳng khác gì lúc thường cả, ta nhìnthấy rằng hắn chưa khôi phục trí nhớ, không phải ngươi nói là hắn có côgái yêu bằng sinh mạng à, nếu quả thật khôi phục trí nhớ, tại sao có thể bình thường như vậy.”
Cũng bởi vì như vậy, nên mới đáng sợ, Minh Phong nheo lại cặp mắt, nhìn vẻ mặt hoài nghi của Viêm Huyên, tiểu tửnày lại dám hoài nghi y thuật của hắn. Đây là một sự ô nhục đối với hắn.
“Tin hay không thì tùy.” Hắn ném xuống một câu, bỏ đi, không cần cùng hắn giải thích nhiều như vậy, thật lãng phí nước miếng.
“A, sư huynh, ngươi đừng tức giận mà, sư đệ sai rồi.” Viêm Huyên vừa thấy,vội vàng chạy lên trước, sư huynh mà tức giận, thì hắn thảm rồi.
Chẳng qua, cũng không thể trách hắn được, không phải hoàng thượng vẫn nhưthường sao, nếu như nói là đã khôi phục, thì sao hoàng thượng sẽ biểuhiện bình thản như thế.
“Sư đệ. . . . . .” Minh Phong dừng bước,xoay người lại, thanh âm vô cùng sâu xa “Hắn đúng là đã khôi phục trínhớ, nhưng trong lòng hắn rốt cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-long-pha-nguyet/2784285/chuong-360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.