Cho đến tận khi trờigần tối, Vân Tâm Nhược mới tỉnh dậy, nàng nhìn thấy tấm màn mỏng màu mây khói, ánh sáng ấm áp nhu hòa tỏa ra từ dạ minh châu, chiếu sáng mọicảnh vật như trở nên mông lung hơn.
Nàng ngồi dậy, tay vỗ vỗ bụng của mình.
“Tỉnh rồi à!” Tiêu Thanh Hàn từ buồng ngoài đi vào, Vân Tâm Nhược ngẩng mặtlên, cho hắn một nụ cười tươi tắn, coi như việc mình bỗng nhiên được trở lại trong phủ Quốc sư cũng không có chút bất ngờ nào.
Nàng biết, hắn sẽ đến cứu, luôn đều biết điều đó.
Tiêu Thanh Hàn đi lên phía trước, ngồi ở bên giường, đem nàng ôm vào tronglòng, tay đặt ở trên bụng nàng. Nói nhỏ ở bên tai nàng, “Đứa nhỏ khôngcó việc gì, yên tâm.”
“Vâng.” Vân tâm nhược gật đầu, tựa vào trên người hắn. “Thanh Hàn, Lôi ca ca hắn….”
Cơ thể Tiêu Thanh Hàn hơi cứng lại, vỗ về mái tóc dài của nàng, nói: “Hắnkhông có việc gì, ta không hề động đến hắn.” Giọng nói mang theo vàiphần ghen tuông mà ngay chính hắn cũng không phát hiện ra. Hắn ghen tỵnhững gì mà hắn cùng với Nhược đã trải qua, ghen tỵ hắn từng có đượctình yêu của nàng, hắn thống hận hắn cũng từng thương tổn Nhược như vậy.
Vân Tâm Nhược cười nhẹ, kéo tay hắn, hai bàn tay đan vào nhau cùng hắn nắmchặt mười ngón tay. Hơi hơi vểnh môi, giọng nó có vài phần true đùa,“Thanh Hàn, chàng ghen tỵ?”
Tiêu Thanh Hàn nắm chặt tay nàng. Nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng. Hếch mặt trả lời nàng. “Đúng, ta là ghen tỵ đấy.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-long-pha-nguyet/2784229/chuong-386.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.