Hắn đứng lên, thân thể cao lớn rắn rỏi có thể chặn lại tất cả bão
táp mưa sa, kiên nghị bất khuất, hắn không thẹn trời, không thẹn đất,
nhưng hắn lại không biết, hắn thẹn với tim của mình.
“Thanh Hàn, Thiển Y bị trúng độc ở trong phủ quốc sư, ngươi không có đồ gì để nói sao?” Hắn cắn răng, hận không thể một hớp cắn nát khuôn
mặt bình tĩnh của Tiêu Thanh Hàn.
Tiêu Thanh Hàn cầm chén trên bàn, đặt dưới mũi, sau đó đem chén để lại bàn, ánh mắt nhìn về phía Vân Thiển Y cực kì u ám.
“Hân, chuyện này, chấm dứt ở đây đi.” Tiêu Thanh Hàn đứng thẳng,
bạch y nhẹ nhàng nâng lên, lời nói như gió thoảng. Lại có thâm ý khó
hiểu.
“Dừng lại ư, không thể nào.” Lê Hân cười lạnh, ánh mắt mang theo oán hận, Thiển Y suýt bị độc chết, Thanh Hàn lại bình tĩnh như thế, nàng là thê tử tương lai của gã, bây giờ lại trúng độc. Có Vân Tâm Nhược ở đây
một ngày, Thiển Y sớm muộn cũng sẽ chết.
“Hân, ngươi không tin ta?” con ngươi Tiêu Thanh Hàn vốn bình tĩnh từ từ gợi lên sóng. “Ta đã nói mắt thấy không nhất định là sự thật. Đời
người rất nhiều dối trá. Ta khuyên ngươi dừng lại. Nếu không người bị
thương sẽ chính là ngươi.”
“Bất kể ngươi nói gì, lần này ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ hạ độc.” Hắn nói xong, ánh mắt lại nhìn về phía Vân Tâm Nhược. Hận ý
thoáng qua đáy mắt hắn. Hai tròng mắt máu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-long-pha-nguyet/2784166/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.