Ám các, thật ra cũng chỉ là một gian phòng đen tối để nhốt người,
cửa sổ đều bị khóa lại, nóc nhà chỉ để trống một khe nho nhỏ để thoáng
khí. Bên trong phủ Quốc sư, Ám các chưa bao giờ có người đi vào. Quốc sư không thích dùng cách xử phạt về thể xác, hơn nữa quốc sư thích yên
tĩnh, người làm trong phủ thưa thớt. Cũng không ai có thể phạm sai lầm
lớn mà bị giam, cho nên chưa bao giờ có người vào cái nơi được gọi là ám các.
Không nghĩ tới, người đầu tiên tiến vào là nàng, Vân Tâm Nhược.
Đi tới cửa, nghe được tiếng khóa ‘leng keng’, sau đó, bị người dùng
sức đẩy lưng, nàng ngã vào trong phòng, trước mắt nàng tối đen như mực,
không thấy được bất kỳ vật gì, cửa vang lên một vài tiếng, nàng biết,
bọn họ khóa cửa lại.
Nơi này, chỉ có một mình nàng.
Nàng từ từ lục lọi, ngồi xuống góc tường, im lặng, một mảnh im lặng, chỉ có thể nghe được tiếng mình hít thở.
Nàng không sợ, thật đấy. Chẳng qua là tại sao nàng lại ôm chặt lấy
thân thể của mình, không ngừng run rẩy, nàng đưa tay lau trán, trên tay
có chút dinh dính ướt át. Máu còn chưa ngừng lại. Nàng dùng xé vạt áo,
đem mảnh vải cột lên đầu, khẽ vuốt ve, ngón tay nhẹ nhàng run run. Là
cái gì, dần dần cay khóe mắt, là cái gì, từ khóe mắt rơi xuống. Là cái
gì, bế tắc ở cổ họng, vô cùng khổ sở, đột nhiên, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-long-pha-nguyet/2784164/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.