Edit: Cynlia
Quý Sênh Ca hiểu rõ hơn ai hết, sau khi mở cánh cửa này ra, cô sẽ phải đối mặt với những gì. Chắn chắn mình sẽ bị người ta phỉ nhổ, còn Cố Duy Thâm tuyệt nhiên không phải chịu bất kì lời chỉ trích nào.
Đây chính là thực tế, cô muốn không phục cũng khó.
"Tam thiếu."
Quý Sênh Ca hạ giọng, sợ bên ngoài nghe được động tĩnh, "Ngu tiểu thư cũng ở bên ngoài."
Trong phòng nghỉ không bật đèn, ánh sáng duy nhất là ngọn đèn yếu ớt hắt từ ngoài cửa sổ vào. Cố Duy Thâm hơi cúi đầu, chăm chú ngắm đôi mắt đen nhánh của Quý Sênh Ca lúc này ẩn chứa sự lo lắng xen lẫn hoảng loạn, càng làm mắt cô có vẻ xinh đẹp vô thực hơn, thật khiến người ta động lòng.
Người đàn ông cong môi, vẫn là giọng nói trầm thấp quen thuộc, "Thật đúng lúc, càng nhiều người càng náo nhiệt."
Rầm rầm rầm ——
Phương Triển không kìm được đập mạnh vào cửa, giọng điệu ngày càng gấp gáp, "Sênh Ca, em có trong đó không?"
Tiếng động ồn ào lập tức quấy nhiễu tâm trạng của người đàn ông. Quý Sênh Ca thấy anh cau mày, ngay sau đó giá nến đặt trên bàn gần đấy bị hất đổ xuống đất.
Soạt.
Âm thanh không quá lớn nhưng đủ để ba người bên ngoài nghe được.
"Sênh Ca, có phải em không? Sao em không nói gì? Em không sao chứ?" Hiển nhiên, Phương Triển cũng phát hiện tiếng động bên trong căn phòng, giọng càng cao hơn.
"Liệu có phải chị bị nhốt bên trong không?" Quý Mỹ Âm nhìn chòng chọc cánh cửa đang khóa chặt, rắp tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-lan-sung-vo/746941/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.