“Anh nói thì em có nghe không?”
“Tất nhiên là nghe, nghe hết mà....điều anh nói em đều thích nghe”
Thế giới vốn rộng thế đó, tìm được nhau không dễ dàng gì, lại tìm được người hiểu và biết lắng nghe mình càng khó hơn trăm lần.
Triết Sâm dựa đầu vào vai cậu, bờ vai ấy nhỏ nhắn nhưng cho anh được một chỗ tựa vững chắc nhất.
Anh run lên, khoé mắt đỏ hoe, không ngăn cản giọt nước mắt chảy xuống nữa mà cho nó tự do rơi vào vạt áo cậu. Ánh trăng nhẹ nhàng dùng ánh sáng mà chói rọi, vừa dịu dàng lại vừa ấm áp, hắt lên từng con phố, nhưng không chiếu vào anh và cậu, để cho nụ hôn của hai người không bị ai nhìn thấy, chừa lại bầu không khí lãng mạn vốn có của một cặp tình nhân.
Thần tình yêu thích trêu ngươi, bắn mũi tên duyên phận nhưng lại nhắm mắt, để nó rơi vào trái tim, khiến tình yêu giữa con người với con người nảy sinh mà không phân biệt giới tính, không yêu cầu khoảng cách, không đợi bằng tuổi tác, chỉ là thấy hợp nhau thì nhắm mắt bắn đại, ông ta cũng quá lười biếng rồi.
...
Tử Lưu chuẩn bị kĩ càng cho luận nó tốt nghiệp sắp tới, bận đến mức đau đầu.
Anh cũng không phải rảnh rang gì, fier đang trong quá trình phát triển, phải cần chăm sóc nhiều nên buổi tối anh thường về rất trễ, nhiều lúc quá khuya mới đến nhà.
Nhưng mọi sự mệt mỏi luôn luôn tan dần trong bóng dáng người ấy, Tử Lưu thích đợi anh, nhiều khi còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-lan-muon-noi/2911114/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.