Tử Lưu hơi sững sờ, không hiểu sao anh lại hỏi câu ấy, tưởng chừng chỉ đơn giản như là liêm diêm trong cơn buồn ngủ mà hỏi, nhưng ẩn chứa sâu xa lại là mấy cái ẩn ý cậu khó thể hiểu được.
“Em không giấu gì hết”
Cậu kiên quyết trả lời, cố gắng gỡ tay anh ra khỏi eo mình một cách dứt khoát không ngần ngại. Nhưng mà không thể, chỉ càng khiến anh ôm chặt thêm thôi.
“Thật?”
“Thật”
“Em nói dối....”
Tim không hiểu sao lại đập thật mạnh một cái khiến cậu đau hết cả đầu, choáng váng như muốn ngã xuống mà ngủ một giấc như chưa từng có câu hỏi gì được thốt ra. Cậu thấy sợ hãi rồi, trái tim run lên, bàn tay cũng không thể để yên một chỗ, vô thức đưa lên sau gáy mà xoa xoa vài cái.
Biểu hiện của cậu rõ như ban ngày ấy mà.
“Em biết anh biết gì không hả?”
“Không biết”
Cậu cố kìm nén giọng, không để cho sự sợ hãi trong câu nói phát ra một cách rõ ràng, cứ thế mà đứt quãng đứt quãng thành từng những âm thanh gượng gạo, nghe qua không ai lại không biết cậu đang sợ hãi, rất sợ hãi là đừng khác.
“Có một cậu bé bị một hội chứng bệnh, không muốn tiếp xúc với đám đông, cả người yêu cũng không định nói cho họ biết, cứ thế mà lừa dối, người yêu kia không sợ cái hội chứng ấy, nhưng mà cậu bé kia nhất định không chịu —“
“Anh im lặng đi”
Cậu không muốn, cậu không thể nghe người khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-lan-muon-noi/2911109/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.