“Em nấu sao?”
“Ừ, ăn rồi mới uống rượu, đã nghe rõ chưa hả Sâm tổng?”
“Nghe rồi ạ, anh nghe rồi mà”
“Ngoan vậy mới thương”
Ngọt chết người ta luôn rồi.
...
Khoảng một tuần trôi qua, cậu cũng đến ngày phải lên sân khấu biểu diễn, đứng dưới khán đài mà bủn rủn hết tay chân, người ở dưới ngồi chen chút đông như kiến. Tử Lưu thấy hơi buồn nôn, nhưng mà không sao, vẫn có thể kiềm chế được, mong là lúc lên đó còn đủ tỉnh táo để không phạm sai lầm.
“Anh đừng căng thẳng quá...,”
Trần Dĩ thấy cậu có hơi không ổn, mở miệng ăn ủi nhưng không nhận ra rằng hình như bản thân mình cong căng thẳng hơn cả cậu.
“Ừm....”
“Em lấy nước cho anh nhé”
Tử Lưu buồn nôn lắm rồi, giờ còn uống thêm nước nữa chắc là xỉu tại chỗ luôn quá. Đành phải lắc đầu từ chối.
“Không cần....”
MC bên ngoài sắp hô lên rồi, chờ đến khi tấm màn che đóng lại thì cậu phải lên sân khấu, nhất định phải không có sai sót nào.
“Tử Lưu! Đến lượt cậu rồi!”
“Được”
Giọng có hơi run lên một chút, cảm giác như sắp nôn ra cả ruột non, ruột già luôn rồi.
Sách cái violon để lên trên vai, cậu thở nhẹ một hơi, cố gắng không để bản thân mình mất bình tĩnh mà chạy loạn, tám màn được kéo ra, tiếng hò hét vang trời. Tử Lưu bị đèn sân khấu làm cho chói mắt tạm thời không thấy gì. Đến khi mở ra thì bị cảnh tượng trước mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-lan-muon-noi/2911102/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.