“Khoan....khoan đã, a...hưm...”
Triết Sâm chạm nhẹ vào phần đầu của cậu bé nhỏ ở dưới, xoa xoa một chút. Chiếc quần không chỗ cố định rơi xuống, để lộ phần chân thanh mảnh mà trắng trẻo như ngọc. Nhìn một cái chỉ muốn cắn muốn liếm láp cho đã thèm mới thôi.
“Đủ rồi....dừng lại, anh không ăn thì em ăn....ư~. Du Triết Sâm! Tôi nói anh dừng!”
Anh bị cậu nạt một hơi cảm thấy rất mất mát, gương mặt như cún con nhỏ đang không ngừng cầu xin chủ của mình chạm vào mà xoa xoa một vài cái.
Tử Lưu kéo quần lên, đẩy anh lên ghế, bực bội tháo tạp dề ra quăng lên bàn.
“Tử Lưu giận rồi sao?”
“Không giận”
Anh cảm thấy kì lạ quá, giống như bị mất đi một đồ vật quan trọng trong cuộc đời mình. Bàn tay to kia chạm vào tay cậu, đung đưa qua lại. Triết Sâm bây giờ lại có nhiêu suy nghĩ lắm. Anh sợ cậu vừa thấy bệnh sợ đám đông của mình có chuyển biến lớn liền bỏ anh đi mất. Bây giờ thì giận hờn một chút, sau đó thì bắt đầu đẩy anh ra thì sao?
“Anh xin lỗi mà”
Cậu ngồi lên ghế đối diện anh.
“Sao phải xin lỗi?”
“Làm việc em không thích”
Người trước mặt chính là người được nhân viên trong một công ty lớn kính trọng không dám làm phiền, không dám cất lời khi không được người này cho phép, vậy mà bây giờ lại ngồi trước mặt cậu, ngẩng đầu cầu xin như chú cún nhỏ, cảm giác có chút thích.
“Con người anh....aiss....sao lại đáng yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-lan-muon-noi/2911101/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.