Nhân giới, tại đỉnh Nguyệt Ninh một mảng tuyết trắng lúc này xuất hiện một bóng người. Vô Trần xõa tóc đi lại xung quanh đỉnh núi như tìm kiếm gì đó, qua một lúc lại thấy hắn mở cửa sắt lớn ẩn tàng sau khối núi đá bám đầy rêu phong rồi đi vào bên trong.
Bên trong tối đen như mực, một mùi ẩm ướt, hôi tanh bốc lên trong không khí làm hắn nhíu mày.
"Ma Tôn, dạo này ngươi vẫn khỏe chứ." Vô Trần tựa người vào tường đá, đôi mắt tỏa ra ánh sáng tà mị lập lòe khiến người khác rùng mình.
Trước mặt hắn là một người ngồi trên bệ đá, xung quanh là băng tuyết bao phủ. Người kia nghe lời nói của Vô Trần liền mở mắt, lập tức trên người hắn xuất hiện kim xích bao phủ bởi trận văn phức tạp đánh thẳng vào nguyên thần của hắn, đau đớn vì nguyên thần bị thương vô cùng khổ sở. Ma Tôn Diêu Mặc ngẩng đầu cười gằn, ánh mắt hắn hung ác nhưng ngập tràn đắc ý.
"Thần Quân lại đến thăm ta ư? Ta ở chỗ này vẫn khỏe lắm."
Vô Trần ngồi xuống mặt đất cách hồ băng vài trượng, Thiên Địa Hỏa Linh Kiếm trong tay xuất hiện chống trên mặt đất. Gương mặt yêu mị của Vô Trần chỉ hơi nhếch lên, hiển nhiên không để lời nói của Ma Tôn khiêu khích mình.
"Ma Tôn, ta đến đây để nói cho ngươi biết, ta sắp tìm được nàng rồi."
Ma Tôn cười khẩy, hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào Vô Trần, nói.
Loading...
"Thần Quân, à không đúng, Ma Thần của ta. Ngươi đã nhập ma, nàng ta cũng đã biến mất khỏi thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-lac-tran-ai/164416/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.