Nhìn Tạ Tranh bình thản ngồi xuống ghế, đuôi bút An Tịnh Nhã cầm trên tay gõ nhẹ xuống mặt bàn, sau đó chậm rãi nói.
"Anh biết lý do tôi gọi anh lên đây."
"Tôi thích Lưu Cẩn Thiên từ năm cấp 3."
Cây bút An Tịnh Nhã gõ trên bàn đánh cạch một cái xuống bàn.
Tạ Tranh không trả lời câu hỏi của cô, mà là trả lời luôn cho câu hỏi cô định hỏi. An Tịnh Nhã thầm nghĩ, cô đúng là may mắn, vớ được nhân tài rồi, rất ...có trách nhiệm.
An Tịnh Nhã nhớ lại, hình như hai người này không chỉ học chung một trường cấp ba mà còn học chung một trường đại học. Tạ Tranh hơn Lưu Cẩn Thiên một tuổi, vậy tính ra cũng ở cạnh nhau năm năm rồi.
Năm năm.....
An Tịnh Nhã đưa mắt nhìn Tạ Tranh cười, nụ cười có chút mỉa mai nhg lại không phải mỉa mai ác ý.
Thấy nụ cười của An Tịnh Nhã, Tạ Tranh nhìn là hiểu cô nghĩ gì, cười có chút trào phúng cùng mấy lực, buông một câu.
"Cậu ta thẳng."
An Tịnh Nhã gật đầu đã hiểu, ánh mắt lại lộ ra có chút thương cảm.
"Tạ Tranh.... "
An Tịnh Nhã gọi một tiếng, dừng một chút rồi nói tiếp.
"Cậu chắc chắn hiểu rõ hơn tôi, giai đoạn hiện tại đối với cả Lưu Cẩn Thiên và Đường Nhược Vũ đều là giai đoạn nhạy cảm. Đặc biệt là Lưu Cẩn Thiên đang là diễn viên tuyến ba rất được công chúng chú ý. Một hành động, một lời nói đều có thể ảnh hưởng đến hình ảnh của cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-yeu-em-tong-tai-xin-dung-lua-em/2926291/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.