An Tịnh Nhã nghe vậy liền nhếch môi cười, một bước đi tới trước mặt Kỷ Ái Hà, "Căn nhà này không chào đón tôi? Bà chắc không?"
Sau đó lại chuyển hướng đi đến trước mặt An Thẩm, lời cợt nhả, "Hại chết vợ."
Ba bước quay trở lại trước mặt Kỷ Ái Hà, "Tiểu tam."
Quay sang nhìn An Hi Văn đứng ở kia. Vài bước nhẹ nhàng đã đi tới trước mặt, "Con ngoài dã thú."
"Các người nói xem, vậy ai là người xứng đáng bước chân vào căn nhà này. Là tiểu tam cướp chồng người khác, hay là con ngoài dã thú. A, Ba à, ngài nói một câu xem nào." An Tịnh Nhã ở trước mặt An Thẩm cười đến là rạng rỡ.
"An Tịnh Nhã, mày đừng có láo." Kỷ Ái Hà chỉ tay thẳng mặt An Tịnh Nhã quát lên, cả gương mặt một lớp phấn vì tức giận mà tụ lại một chỗ ở nếp nhăn trông đến là khôi hài.
An Tịnh Nhã một chút sợ hãi cũng không có, ngược lại là dáng vẻ mạnh mẽ kiên cường lại có chút cao ngạo, trong ánh mắt nhìn những người trước mặt giống như nhìn mấy sinh vật thấp bé.
"Cướp chồng người khác, hại chết con người khác. Bà nghĩ bà sống yên ổn được sao? Chỉ cần An Tịnh Nhã tôi còn sống một ngày, tôi cũng khiến bà ngày ngày sống trong sợ hãi. Chỉ cần một ngày Bách Di Giai còn là mẹ tôi, tôi cũng khiến tất cả các người phải bồi tội với bà ấy."
An Tịnh Nhã cười lên một tiếng, đi xung quanh An Hi Văn một vòng sau đó liền ghé xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-yeu-em-tong-tai-xin-dung-lua-em/2926281/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.