Phương Mộc Tĩnh đến trưa thì trở về nhà, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại bước lên phòng của hắn trước tiên.
Cánh cửa bật ra, cô ngoài ý muốn thấy một người đàn ông đang nằm trên giường, dáng ngủ vô cùng nghiêm chỉnh.
Cô tưởng...hắn đã rời đi, không ngờ vẫn chưa.
Cô đưa mắt nhìn quanh, sau đó đi thẳng lại giường, khuôn mặt vô biểu tình lướt qua mặt người đàn ông.
Sao càng nhìn càng thấy đẹp nhỉ? Đôi mắt nhắm lại, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt nhưng vẫn lộ ra sự uy nghiêm tuyệt đối.
Cô nhìn sang bàn, điện thoại vẫn chỗ cũ, bên cạnh còn có một bát cháo đã lưng hơn phân nửa, trong lòng thoáng yên tâm, cũng khá hài lòng với ý thức tự giác của người bệnh nhân này.
Không khí an tĩnh, gió bên ngoài qua cửa sổ lùa vào khiến tâm tình cô tốt lên, cô cầm khay cháo lên định mang xuống lầu.
Người vốn đang nhắm mắt ngủ không biết đã tỉnh từ lúc nào, đang mở mắt nhìn chằm chằm cô.
Cô quay qua, đột nhiên đối diện với ánh mắt đó liền giật mình:
" Anh tỉnh rồi à? Tôi không làm phiền lúc anh nghỉ ngơi chứ?"
" Không." Thật ra hắn không hề ngủ, chỉ là nhắm mắt nghỉ ngơi một chút thôi.
Không gian trở nên tĩnh lặng vô cùng, có chút ngột ngạt, cô lên tiếng:
" Đã đến giờ thay thuốc rồi, để tôi lấy thuốc cho anh."
Cô đi vội ra bên ngoài, hắn nhìn bộ dáng của cô đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-yeu-anh/2476952/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.