Trên đường về, cô ghé qua siêu thị mua thức ăn, nghĩ đến nhà mình còn có một người đàn ông, Phương Mộc Tĩnh lấy nhiều thêm một phần đồ ăn, thanh toán xong xuôi cô lên xe trở về nhà.
Cuộc sống ở thành phố tấp nập nhất là lúc về đêm, bây giờ trời cũng nhá nhem nhưng vẫn còn nắng mặt trời, nghĩ đến người đàn ông kia, bất giác cô lại cảm thấy có chút vui vẻ, nhưng hai chữ "Hàn tổng" đã triệt để khiến cô nghiêm mặt lạnh lùng trở lại.
Đường về nhà không quá tắc, chẳng mấy chốc xe đã đỗ lại. Bước vào nhà, thay giày dép ra, sau đó mới đi xem người kia. Nhưng sau khi mở cửa cô mới sửng sốt.
Không có ai trong phòng, đệm giường được gấp lại kĩ càng ngay ngắn, cửa sổ cũng đóng kín, được kéo màn cẩn thận.
Lúc này cô mới nhận ra, vị Hàn tổng đó đi rồi.
Cô cảm thấy hơi hụt hẫng vì hắn không nói lời nào liền bỏ đi. Bỗng nhớ đến đống thức ăn của mình, cô bĩu môi, bấy nhiêu đó cũng đủ cho cô ăn hai ngày. Lết thân thể mệt mỏi xuống nhà bếp làm cơm, dùng cơm, sau đó dọn dẹp, trở về phòng làm việc.
Nhìn đống danh sách dày cộm trước mặt, cô đau đầu xoa xoa mi tâm, gọi một cuộc điện thoại.
[Alo?]
"Này! Em đã bảo là không cần gửi nữa rồi mà, anh mong tống cổ em đi sớm sao?" Cô bất mãn lên tiếng.
Bên kia nhẹ giọng cười, giọng nói ấm áp lại như đang trêu tức:
[ Anh chỉ giúp ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-yeu-anh/2476950/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.