Sáng hôm sau, Phương Cảnh và mẹ Phương đến bệnh viện làm hồ sơ nhập viện cho Phương Tâm Văn.
"Cô y tá, cho hỏi bác sĩ Phương làm việc ở đâu vậy?"
Y tá hỏi lại:
"Bác sĩ Phương?"
Phương Cảnh gật đầu, "Bác sĩ Phương Mộc Tĩnh."
"Cho hỏi ngài có đặt lịch trước với cô ấy không?"
Ông ta nhíu mày, nói:
"Không có, nhưng mà tôi là ba con bé, cô cứ nói với con bé như vậy."
Cô y tá bất ngờ. Ba?
"Vậy ngày đợi một chút."
Cô ấy đi tới một góc, gọi điện.
"Bác sĩ Phương, có một người đàn ông nói là ba cô tới tìm."
Cô ấy im lặng một chút, sau đó nói:
" Vâng ạ, vâng."
Cúp máy, cô y tá mang theo nụ cười, nói:
"Mời ngài đi theo tôi."
Phương Cảnh và mẹ Phương đi theo. Cô y tá thầm liếc bà ta. Lúc nãy ông ấy chỉ giới thiệu mình là ba, không nói người phụ nữ bên cạnh là mẹ Trưởng khoa?
Bệnh viện có đầy đủ các khoa, mỗi khoa là một dãy lầu, bởi vậy bệnh viện này rất lớn.
Dãy của cô nằm ở khá xa. Mỗi dãy đều có 4 tầng. 3 tầng phía dưới cho bệnh nhân, tầng trên cùng còn lại là nơi làm việc của Trưởng khoa, phó Trưởng khoa và trợ lí của hai người.
Cô y tá dẫn hai người lên tầng cao nhất, dừng lại ở phòng đầu tiên.
"Bác sĩ Phương ở đây." Sau đó cúi đầu rời đi.
Ông ta trước giờ chỉ biết cô là bác sĩ, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-yeu-anh/2476904/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.