Lịch phẫu thuật của Phương Tâm Văn đã được sắp xếp, người tiến hành là một vị bác sĩ trung niên dày dặn kinh nghiệm. Cuộc phẫu thuật kéo dài gần nửa giờ, sau đó đèn phẫu thuật cũng tắt.
"Bác sĩ, bác sĩ, con gái của tôi sao rồi?"
Mẹ Phương Tâm Vắn sốt sắng chạy lên, vẻ mặt là sự lo lắng cùng đau lòng.
Không thể không thừa nhận bà ta rất thương con gái, đến nỗi cô có chút ghen tỵ.
Bác sĩ tháo khẩu trang, vẻ mặt là sự nhẹ nhàng:
"Người nhà yên tâm, bệnh nhân đã không sao, giờ sẽ được chuyển đến phòng hồi sức, người nhà có thể vào thăm."
Mẹ Phương mừng rỡ, vội cảm ơn bác sĩ liên tục, Phương Cảnh cũng nở nụ cười nhẹ nhõm.
"A, Trưởng khoa Phương."
Bác sĩ đột nhiên chào một tiếng khiến hai người dời sự chú ý, thấy từ xa cô gái đã đứng từ lúc nào.
Thân hình cô vốn nhỏ nhắn, nhưng khi khoác lên chiếc áo trắng tinh kia thì dường như đã đứng ở vị trí cao hơn rất nhiều người, mặc dù cô chưa từng tỏ ra kiêu căng, nhưng nơi nào có cô thì dường như nơi đó sẽ thu hút rất nhiều ánh nhìn.
Đứa con gái mà ông rất ít khi quan tâm lại có thể tự tìm được một vị trí khiến người ngưỡng mộ như thế, Phương Cảnh thật sự không biết nên nói gì.
Lúc ông còn do dự thì cô đã lên tiếng trước.
"Chuyện này đã giải quyết xong, sau này nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng tới làm phiền tôi."
Nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-yeu-anh/2476902/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.