Mấy ngày sau đó cuộc sống từ nhà tới trường, từ trường về nhà vẫn bình thường. Về chuyện của Ngữ Thu Mai, có vẻ như từ hôm ở quán café cô ấy đã có chút thành kiến với Hạ Kiều Nghi. Đến lớp cứ trốn tránh, không đi cùng nhau, không dám nhìn thẳng.
Hạ Kiều Nghi có để tâm một chút, nhưng không nhiều.
Lục Ái Ái nhìn cô cứ lao đầu vào học cũng đâm lo.
“Tiểu Nghi, cậu học nhiều như vậy là để đi du học sao?”
Hạ Kiều Nghi gỡ tai nghe đang phát đoạn nói tiếng anh xuống.
Đúng là trong tất cả, tiếng anh lại là môn cô nhớ nhất. Trước kia, tiếng anh là cái gai trong lòng cô. Sau đó vì Trọng Quân Dương nên cô miễn cưỡng chăm chỉ nạp thêm kiến thức tiếng anh để có thể giao lưu với anh.
Sau đấy lại thêm công việc giao hàng cấm loại đặc thù là giao cho khách quốc tế. Còn cả ông trùm khó tính thường xuyên mời cô “giao lưu” với đám tây ba lô.
Cho nên tiếng anh của cô cũng không bị mài mòn đi, ngược lại bây giờ học hành ôn tập thì rất dễ dàng. Điểm kiểm tra tiếng anh các kỹ năng có lúc đạt điểm tuyệt đối. Thầy giáo lại chuyển sang bài ca không được học lệch.
Hạ Kiều Nghi im lặng suy nghĩ.
“Mình thi vào trường Kinh tế A, không đi du học.”
Cô không nỡ xa mẹ, hơn hết tiền đi du học không phải ít. Cô không muốn mẹ khổ, lại không muốn ảnh hưởng đến tiền nong của người khác.
“Vậy sao? Vậy mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-phuc-hac-yeu-toi/2901271/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.