“Khó trả lời đến vậy à?”
Hàn Triết nhìn cô trầm ngâm mà cất tiếng.
Hạ Kiều Nghi khẽ lắc đầu. Giọng cô nhàn nhạt vang lên.
“Tôi yêu anh ấy mất rồi!”
“Yêu?”
Anh ta nghe vậy thì cười khẩy. Thực sự trong lòng lại tức giận ghen tuông.
“Tôi cho rằng em nên về suy nghĩ lại.”
Nói rồi Hàn Triết lạnh lùng quay đi, ánh mắt hướng ra bên ngoài. Hạ Kiều Nghi dù không can tâm với thái độ không tin vào lời cô của anh nhưng thấy anh như vậy cũng không thể nói thêm gì. Cô giống anh, tỏ ra khó chịu mà quay đi. Mỗi người nhìn một hướng.
Chỉ có Hàn Triết hiểu cô từ kiếp trước trở về, vậy mà đến anh cũng không tin cô.
Tình yêu của cô đối với Lục Đông Phong mong manh khó tin đến vậy sao? Cô thừa nhận ban đầu nó đúng là xuất phát từ sự cảm động, sau đấy… sau đấy…
Hạ Kiều Nghi cứ vướng mắc suy nghĩ của mình. Sau đấy thì sao, thì sao?
Cô càng nghĩ càng rối rắm. Càng nghi ngờ chính mình.
Trong bữa ăn, thấy thái độ đắn đo cau có như đang đấu tranh trong suy nghĩ của cô. Hàn Triết rõ ràng không mấy vui vẻ. Hai người ai cũng có những suy nghĩ riêng, đâm ra chẳng nói với nhau câu nào.
Mãi cho đến lúc ra về. Khi nhìn thấy chiếc xe ferrari màu trắng đỗ đối diện nhà hàng, Hạ Kiều Nghi bỗng như bừng sáng tỏ. Đôi mày luôn nhăn lại cả buổi cuối cùng chợt thả lỏng.
Cô rốt cuộc tự hành hạ mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-phuc-hac-yeu-toi/2901208/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.