Lục Đông Phong hôn nhẹ lên trán cô.
“Em đang nghĩ tới những người con gái bị hắn lây bệnh mà không biết. Tương lai bọn họ rồi sẽ ra sao?”
Liệu có giống cô hồi trước hay không?
“Ra là chuyện này khiến em suy nghĩ sao?”
“Ừ.”
Lục Đông Phong nói:
“Có sáu cô gái bị hắn ta lây bệnh. Anh đã gửi thông tin mật đến từng người cùng gia đình của họ rồi.”
Hạ Kiều Nghi nghe vậy, ngồi thẳng người nhìn anh.
Cuối cùng vì xúc động mà ôm chầm lấy anh.
“Anh thật tốt.”
Không ngờ đến, trên quãng đường trả nợ đời của cô anh vẫn là người giúp cô rất nhiều.
Chẳng biết có phải do anh hiểu cô đến tận suy nghĩ hay không mà những việc anh làm, những rắc rối anh giải quyết đều là những việc gây khó khăn cho cô. Anh có thể gỡ bỏ chúng một cách dễ dàng, không hề tốn sức.
Anh không giống như người khác, không phải bất kể lúc nào cũng xuất hiện nhưng anh luôn lo lắng, tính toán trước sau. Dọn dẹp một con đường thật sạch, trải hoa hồng để cô đi qua.
Càng nghĩ càng cảm động.
“Nghi… bảo bối của anh.”
Lục Đông Phong thực ra muốn khuyên cô đừng làm người tốt mãi, nhưng cuối cùng lại chẳng mở miệng được. Dù cô thế nào, anh cũng mãi bên cô. Cô quyết định ra sao, anh sẽ mãi chấp nhận, đồng thuận cùng cô.
…
Lục Gia.
Lục Đông Phong bị Lục lão gia gọi về. Vừa về đến nhà, anh đã được quản gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-phuc-hac-yeu-toi/2901206/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.