Khóc từ hoàng hôn cho đến tối muộn, Lục Đông Phong kéo cô lên xe, đưa cô về nhà mình. Trên đường đi anh không buông tay cô, một chút cũng không dám lơ là. Cô nín khóc rồi, cả người kiệt sức dựa vào bờ vai anh.
Xe về tới nhà, anh liền ôm cô vào trong.
Cô Phúc đã chuyển tới biệt thự làm người giúp việc riêng, trên đường về anh đã dặn cô làm mấy món đồ ăn nhẹ. Lúc này, cô Phúc từ trong nhà chạy ra vì nghe anh nhắc có Hạ Kiều Nghi về. Cô ấy không biết chuyện hai người cãi nhau, chỉ thấy gần đây Hạ Kiều Nghi ít tới chơi, cho nên khi nhìn thấy Hạ Kiều Nghi sắc mặt phờ phạc thì không khỏi nghi hoặc.
“Cậu chủ, cô Nghi… hai người về rồi sao, tôi đã dọn sẵn cơm rồi, cô cậu vào ăn đi cho nóng.”
Lục Đông Phong đáp ‘vâng’ một tiếng, ôm Hạ Kiều Nghi vào phòng ăn. Ngay lúc này, Hàn Triết gọi điện tới.
Hạ Kiều Nghi đôi mắt sưng húp, nhẹ tránh khỏi vòng tay anh, cô nói:
“Anh ăn trước đi.”
Sau đó đứng ở bên ngoài phòng khách nghe điện thoại.
“Alo…”
Hàn Triết đầu bên kia nghe giọng cô khàn đặc, sắc mặt u tối ngả người ra ghế sau xe ô tô đang đậu gần nhà cô.
“Em chưa về à?”
Hạ Kiều Nghi cố nén tiếng thở mệt mỏi, nói:
“Chút nữa em về.”
“Ừ, vậy tôi đợi em.”
“Anh đang ở nhà em sao? Có chuyện gì à?”
Hàn Triết im lặng vài giây, thấp giọng đáp:
“Không có, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-kiep-phuc-hac-yeu-toi/2901097/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.